Khi a nương gọi dậy, vẫn còn ngơ ngác.
Hắn quỳ đất, trông dung mạo phi phàm tuấn tú, mặt còn vương một tầng hào quang dịu dàng.
Ta sợ hãi, vội vàng quỳ xuống giường đất, nhưng chỗ đau, chỉ thể cắn răng chịu đựng. Ta ngủ với con trai ruột của a nương , còn mặt mũi nào mà gặp bà chứ?
“A nương, chuyện đêm qua đều là của con, là con nhân lúc say rượu, chuyện đó với . A nương cứ đánh con ! Đều là con đối với tâm hoài bất chính, quỷ ám tâm trí .”
Trong phòng chỉ ba chúng , a nương nửa ngày cũng lời nào. Ta cúi đầu, lén Ôn Túc, quỳ lý lẽ hùng hồn, khí thế hiên ngang. Ta từng thấy như bao giờ.
--- Chương 19 ---
“Nếu con nhận, a nương sẽ gì nữa. Ta bảo cha con chọn một ngày , sớm sớm hôn sự !”
Ta há hốc miệng a nương, bà từ bi phúc hậu, chút giận dữ nào, bảo xuống, đợi ăn no ngủ tiếp, ngủ đến bao giờ thì ngủ đến lúc , bà bảo Ôn Túc lấy thuốc cho .
Quay mắng Ôn Túc một chút cũng tiết chế, thể hành hạ cả đêm chứ? Nếu thương thì ?
Ta xuống lặng lẽ kéo chăn che kín đầu. Ta còn mặt mũi nào nữa? A nương mà chuyện hành hạ cả đêm chứ?
Trong mơ hồ nhớ đêm qua, động tĩnh chỉ lớn thôi? Hắn phát điên lên thì mạng.
Mẹ đàn ông eo quá nhỏ vô dụng, đều là lừa cả.
Ngày lành cần cha chọn, ngày hôm Hoàng đế Bệ hạ ban hôn cho chúng . Hôn sự định mồng tám tháng chạp, là một ngày trăm sự đều thuận lợi.
Cùng với đó còn của hồi môn của , bảo xuất giá từ Hoài Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mong-nhu-thua-ban-dau/chuong-27.html.]
Ta chuyển Vương phủ, từ khi ban hôn đến khi xuất giá chỉ còn vỏn vẹn mười ngày ngắn ngủi. Ta ngay cả khăn che mặt cũng kịp thêu, mất mặt đến tận nhà , còn gì đến lễ nghi nữa?
Nghe Ôn Túc đến hai , đều Bảo Châu lời lẽ chính nghĩa mà đuổi . A nương , hôn lễ gặp mặt là điều may mắn, bảo về đợi đến ngày đón dâu hãy đến.
Hắn để một quẻ đào hoa.
“Lòng mến mộ nàng từ lâu, chỉ nàng . Được cưới Bảo Ngân, Túc vui mừng như điên.”
Ta mím môi, đặt quẻ đào hoa chặt chẽ ngực.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngày đó đến cưới , cầm quạt tròn thêu hoa lan, trong phòng đợi đến. Bảo Châu bên cạnh , chỉ nha đầu cận của nàng xem cảnh chặn cửa đón dâu. Dù Vương gia vì màn chặn cổng , mời tất cả những tài tử nổi danh ở Kinh thành đến.
“A tỷ, tỷ bỏ quạt xuống ! Cầm lâu tay sẽ mỏi đó, Trưởng cửa, còn đợi một lát nữa !” Bảo Châu ăn đậu phộng , nàng ham ăn, ăn gì cũng ngon. Ta đặt quạt tròn xuống, xoa xoa đầu nàng. Ai thể ngờ một ngày xuất giá từ nhà nàng chứ? Chắc Ôn Túc cũng ngờ tới nhỉ? Nếu nghĩ , nhất định sẽ đối xử với Vương gia hơn.
“A tỷ, ngày tỷ mới về nhà hôm đó, tướng công lén với ánh mắt Trưởng tỷ chút nào cũng trong sạch, nhất định sẽ cưới tỷ. Ta còn mắng , nay xem cũng sai chút nào.”
Bảo Châu ánh mắt trong trẻo, hì hì .
Chỉ một khắc, nha đầu trở , cửa mở , tân lang quan sắp đến ngay.
Ta một cô độc mà đến, nay một cô độc gả cho .
Đã xuất giá từ Vương phủ, hồi môn tự nhiên do Vương phủ chuẩn , nhiều thứ là do Bệ hạ ban thưởng, còn cả những thứ cha A nương của chuẩn . Bảo Châu Ôn Túc gửi tất cả tiền bạc và địa khế của đến, nhờ Vương gia đưa trong hồi môn.
Ngày như nguyện gả cho .
Hắn yêu thương, trân quý suốt đời, từng với một lời nặng nề, cũng từng để chịu bất kỳ tủi hờn nào.
HOÀN CHÍNH VĂN