Colleman buông tay , cách một quãng .
“Chúng thôi.” Kỳ lạ là hề chạm tới , xoay khỏi phòng——— Hắn cư nhiên đem ngựa để ở trong phòng… Không Macquarie giờ chú trọng nhà cửa sạch sẽ hào nhoáng thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Có lẽ cũng là trò đùa, nghĩ như , mỉm .
Ngựa , cao lớn mà tinh lực tràn đầy, áo da cũng vặn, thể ngăn gần hết đám mưa nhỏ cùng gió lạnh, chúng tiếp tục dọc theo bờ sông Tennessee chạy … Nếu như bản đồ sai, nhanh sẽ đến biên giới thuộc địa Anh và Pháp!
Colleman dùng roi ngựa chỉ về phía một ngọn núi nhỏ sắc trời lờ mờ: “Qua nơi đó liền là lãnh địa của .”
, cuối cùng cũng thoát khỏi Macquarie!
———- thực sự là một kẻ ác mộng…
Trong mộng đau đớn. Nhớ tới ánh mặt trời xuyên thấu bóng cây, mùi cỏ tràn ngập, đầu g*** h*p với … Mùi cỏ nồng đậm xâm chiếm bộ khoang mũi, còn đầu quất đánh——- đau đớn kịch liệt đến thể nhớ nổi. Bây giờ khoác quần áo nam nhân khác nhưng vùng da thịt trải đầy vết roi vẫn ngừng run rẩy…
Ánh mắt …
Gắt gao bám lấy , dùng ánh mắt thưởng thức thể …
Khi như , với là thật—— còn thể——– thể vĩnh viễn là như thế! Chỉ lúc thể tiếp xúc mật, dường như từng chạm tới nội tâm …
——- Chỉ một thoáng, dù là trong bóng tối thì vị đạo vẫn toát rõ ràng, chỉ khi dùng thể của mới thể chạm đến nó, phút chốc dường như hiểu rõ …
Macquarie…
Ba(*) chữ buột khỏi miệng———- Chủ nhân… những từ giữ sâu trong cổ họng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mong-hoa-bat-tich/chuong-38.html.]
Macquarie…
Ta còn thêm một nữa. Không khí tràn khoang miệng, hòa cùng tiếng vó ngựa, những lời biến thành chỉ thấy.
Thế nên hô tiếp một : Macquarie…
Tay chợt siết khiến đầu óc d.a.o động một chút——- Không bao giờ… thấy nữa! Không bao giờ…nữa…. Vĩnh viễn…
Cuộc đời nào… nữa, thấy ánh mắt , cũng… ôm…
Không bao giờ… nữa.
Ta lập tức buông lỏng tay———- chỉ thả một chút, dây cương từ trong tay trượt ngoài… mà để ý tới. Vào lúc ngã xuống, thấy bầu trời hạ xuống vô những giọt mưa———-
Trời sắp sáng.
Ánh mặt trời, hương vị của đất, cùng tất cả vị đạo thấm sâu …
Cả lăn mặt đất, úp sấp lên đất bùn, ngựa vẫn lao về phía ———- Colleman vốn ở phía dẫn đường cho , thế nên khi chạy xa mới phát hiện ngã xuống đất… Hắn vội đầu ngựa chạy trở về…
——-Bất quá trong nháy mắt, một trời mưa liên tục rơi lên lưng, mặt chính chảy dòng nhiệt lệ…
Ta yêu .
Ngay từ đầu khi thể mạnh mẽ va chạm——— tiềm thức luôn luôn kháng cự nhưng cùng lúc, thể một loại mạnh mẽ ép buộc hấp dẫn…
Đó là một loại yêu.
Khi , từng bộ phận cơ thể đều tản một loại vui thích mà chính bản cũng rõ… loại vui thích chợt hiện vốn dĩ chiếm một vị trí thật lớn trong tâm hồn ———- nhưng nỗi sợ hãi vẫn tồn tại thể, dằn vặt , giấu tất cả…