“Tổng giám đốc Hạ  chịu gặp, nên cô  nhất quyết đòi tìm cô.”
 
 gật đầu, bình thản  với Hạ Doanh Doanh:
 
“Nghe thấy ?”
 
Cô  bật  lạnh: “Tổng giám đốc Hạ sẽ  đối xử với  như thế! Nhất định là cô ép   bằng cổ phần công ty!”
 
“Cô  , Tổng giám đốc Hạ  thích . Anh  thích  trẻ trung, còn khen mắt  to, sáng long lanh.”
 
“Vậy nên, Phùng Nguyệt, một bà già như cô  dám nghĩ rằng   thể giữ  Tổng giám đốc Hạ cả đời?”
 
Điện thoại   rung lên, hiện tin nhắn từ Hạ Phi: từng tin một, khẩn thiết rủ   ăn trưa.
 
Nghe những lời ,  chỉ thấy một sự im lặng kéo dài.
 
 , lẽ    giận dữ.
 
 kỳ lạ là,  chỉ thấy… phiền.
 
Cùng với một cơn mệt mỏi vô tận.
 
Đối với cả Hạ Doanh Doanh lẫn Hạ Phi.
 
Vì thế,  chỉ  một câu:
 
“Có ý kiến gì thì  tìm Hạ Phi.”
 
Cô  coi đó là sự thách thức. Khi  “mời”  ngoài, vẫn  quên đắc thắng buông một nhát:
 
“Phùng Nguyệt, cô tưởng Hạ Phi yêu cô ?”
 
  sang.
 
Khóe môi cô  nhếch lên.
 
“Nghe  hai  ở bên  mười năm  đúng ?”
 
“Mười năm ,    vẫn  cầu hôn cô?”
 
6
 
 thế, mười năm .
 
 chợt bàng hoàng nhận — và Hạ Phi thậm chí vẫn   vợ chồng.
 
Khi còn trẻ, vì khởi nghiệp, cả hai đều nghĩ   định   mới kết hôn.
 
Sau khi  định,  bận bịu công việc, chuyện hôn nhân cứ thế  trì hoãn.
 
 bận rộn đến mấy, chẳng lẽ  dành nổi chút thời gian để kết hôn ?
 
   thiếu thời gian.
 
Chỉ là Hạ Phi…  từng cầu hôn.
 
Điều khiến  rùng  hơn cả—
 
Nghe thấy hai chữ “cầu hôn”, lẽ    vui mừng, xúc động.
 
Cùng lắm,  từ miệng Hạ Doanh Doanh thì cũng  giận dữ.
 
Thế nhưng,  chẳng thấy gì cả.
 
Ngược ,  đầu tiên trong đời,  cảm thấy sợ hãi.
 
Tại ?
 
 chẳng   yêu Hạ Phi ?
 
7
 
Mang theo thắc mắc ,  đến nhà hàng nơi Hạ Phi  đặt bữa tối.
 
Tai vẫn vang vọng câu  đầy thách thức của Hạ Doanh Doanh khi rời :
 
“Cô cứ chờ ,  sẽ khiến cô  rõ sự thật, để chính cô  buông tay!”
 
Vừa đặt chân , qua ô cửa kính, bầu trời ngoài  nở rộ những chùm pháo hoa.
 
Cả nhà hàng rộng lớn ngập tràn hoa tú cầu mà  thích,   cùng  bằng quyến thuộc  lượt xuất hiện, reo hò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-tinh-muoi-nam-toi-doi-het-ra-tien-vut-bo-tra-nam/3.html.]
 
Một chiếc bánh sáu tầng  đẩy ,  lưng nó lộ  Hạ Phi.
 
Hắn mặc một bộ vest đen rẻ tiền.
 
Đó chính là bộ   chọn cho   đầu dự tiệc khi mới  trường, bằng  tiền  dành dụm hai tháng  thêm.
 
Giờ đây,  mặc bộ vest , quỳ một gối, rút  chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, mắt tràn đầy khát khao.
 
“Tiểu Nguyệt, lấy  nhé.”
 
Xung quanh vang dậy tiếng hô: “Đồng ý ! Đồng ý !”
 
Giữa lúc ồn ào, Hạ Doanh Doanh trong bộ váy cưới trắng bất ngờ xông , khiến   c.h.ế.t lặng.
 
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía .
 
Lại là cảnh tượng —gia đình, bạn bè, hoa hồng, quỳ gối…
 
  lúc   thích hợp, nhưng vẫn chỉ thẳng  cô , hỏi :
 
“Đôi mắt cô  thật sự  ,  trẻ trung ?”
 
Mặt Hạ Phi cứng đờ, trong mắt là nỗi hoảng loạn  từng thấy.
 
8
 
Màn cầu hôn cuối cùng trở thành một trò hề.
 
Chắc chẳng ai ngờ   dám phá đám cầu hôn, mà còn là cướp… chú rể.
 
Không thể phủ nhận, Hạ Doanh Doanh thật sự to gan, tình yêu dành cho Hạ Phi mãnh liệt, cuồng nhiệt.
 
Cô  ầm ĩ xông , khí thế át cả — bạn gái chính thức.
 
Mang dáng vẻ “vì tình yêu, thà đối nghịch với cả thế giới.”
 
Cắn môi, mắt đỏ hoe khi Hạ Phi im lặng:
 
“Hạ ca, chỉ cần  lên tiếng, chúng  sẽ kết hôn,   cũng .”
 
“Anh từng  ở đây khiến  ngột ngạt. Chỉ vì Phùng Nguyệt ở bên  mười năm,   còn thích nữa cũng  thể bỏ, sợ miệng đời chê trách.”
 
 
“ em  sợ. Em  sợ    gì, em chỉ  ở bên  thôi.”
 
Lời gan ruột  dứt, cả khán phòng chìm trong im lặng.
 
Ngay  đó, họ hàng nhà  đồng loạt  về phía Hạ Phi.
 
“Tiểu Hạ, ý  là thế nào?!”
 
Không ai chịu để  bẽ mặt như . Lời  của Hạ Doanh Doanh chẳng khác nào tát thẳng  mặt họ. Dù  vì , thì vì thể diện, họ cũng  thể  ngơ.
 
Hạ Phi đỏ mặt, cuống quýt liếc ,  quát lớn với Hạ Doanh Doanh:
 
“Cô ai cho tới đây? Cút ngay!”
 
“Tiểu Nguyệt,   giải thích, sự thật   ,      cô  đến kiểu gì!”
 
 khẽ mở miệng, định  gì đó.
 
 bên   hỗn loạn.
 
Một khi Hạ Phi phủ nhận, Hạ Doanh Doanh lập tức  gắn mác “tiểu tam.” Không khí căng thẳng,   la ó, thậm chí   tay.
 
Chỉ chốc lát, cô  mặc bộ váy cưới trắng  vây chặt, mắt đẫm lệ, yếu đuối đến đáng thương, miệng vẫn gọi tên Hạ Phi.
 
Giống hệt một bức tranh bi kịch.
 
 lúc , một cái tát giòn giã vang lên, cắt ngang lời  định .
 
Hạ Phi  phắt , khi    kịp phản ứng,   đẩy    tay, gằn lớn:
 
“Cô  cái gì?!”
 
Tiếng tát để   lặng nặng nề.
 
Chỉ còn Hạ Doanh Doanh ôm mặt, ánh mắt rạng rỡ  .
 
Hắn choàng tỉnh, nhận     gì.    bước khỏi chỗ đó, vẫn  chắn  mặt cô ,   bằng ánh mắt đầy áy náy.