Nhẹ nhõm.
 
Chúng  lặng lẽ  phòng khách ăn sáng,  ai  một câu.
 
Cũng  ai truy hỏi “cô ”  là ai.
 
Nhiều  Hạ Phi định mở lời, nhưng thấy  cứ cúi đầu ăn cơm, giả vờ bận rộn,   ngậm ngùi thôi.
 
 đoán    rõ  phụ nữ  là ai.
 
  chẳng còn  .
 
Đến giờ,   từng hỏi cô gái đó tên gì, là  thế nào.
 
 chỉ   phản bội , vì hôm đó  phát hiện một bộ ga trải giường  dùng xong trong văn phòng .
 
Sau đó  chuyện tự nhiên bùng lên.
 
  ầm ĩ,  khó chịu.  khi  đề nghị chia tay,   níu kéo.
 
Hắn đặt hoa hồng, tìm đến   để xin xỏ, chịu để bạn bè  chửi rủa, chỉ để   đang ở .
 
Quỳ gối, xin , thề thốt, thậm chí  giao hết tài sản cho  giữ—  tất cả, quyết liệt và chân thành.
 
Thái độ thấp hèn đến mức khiến ngay cả những  bạn từng bênh vực  cũng lay động.
 
Họ âm thầm khuyên :
 
“Dù  cũng mười năm , Nguyệt Nguyệt. Đời   mấy  mười năm, nếu chia tay chẳng  phí công vô ích ?”
 
“Huống chi giờ tiền bạc   giao hết cho em, cũng cắt đứt với bên ngoài . Sao em  thử tha thứ thêm một  nữa?”
 
Mẹ  cũng nắm tay , giọng trĩu nặng:
 
“Mẹ già , Nguyệt Nguyệt, đừng bắt   lo cho con nữa.”
 
“Hơn nữa tuổi con cũng nên kết hôn .”
 
Ngay giây phút  gật đầu, ánh đèn bật sáng rực.
 
Người , bạn bè hiện diện đông đủ.
 
Đối diện, Hạ Phi cầm bó hoa hồng bước đến, quỳ xuống, khóe mắt đỏ hoe, nắm tay  run rẩy, như   chuộc  báu vật  mất.
 
“Tiểu Nguyệt, cảm ơn em… cảm ơn em  tha thứ cho .”
 
Tiếng vỗ tay vang rền, tiếng hò reo chúc mừng ngập tràn.
 
  nhấn chìm trong âm thanh .
 
4
 
Ăn xong, Hạ Phi kiên quyết đòi đưa   .
 
  từ chối nổi, nhưng khi  mở cửa ghế phụ,   nhanh chân  xuống hàng ghế .
 
Không   sắc mặt .
 
Trên xe,  gắng gượng kéo vài đề tài, phát hiện chỉ khi nhắc đến công việc  mới chịu đáp lời, thế là càng  sức .
 
Thực , Hạ Phi   lâu   chở   , càng đừng  đến việc trao đổi về công việc.
 
Dù  cùng một công ty, nhưng chúng  ai nấy đều bận chức trách riêng, đến   vội vã.
 
Những lúc rảnh,  luôn trân trọng quãng thời gian hiếm hoi bên , nên chẳng bao giờ  nhắc chuyện công việc.
 
Thế nhưng, ngay cả thời gian bên  ít ỏi ,  cũng thường đến trễ, hoặc  một cú điện thoại “công việc” lôi .
 
Xuống xe,  vẫn lễ phép cảm ơn, chuẩn  rời .
 
Hạ Phi  kìm nổi, nắm lấy tay :
 
“Tiểu Nguyệt.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-tinh-muoi-nam-toi-doi-het-ra-tien-vut-bo-tra-nam/2.html.]
“Em  thể đừng  ‘cảm ơn’ với  nữa ?”
 
Mắt  đầy đau đớn.
 
“Rõ ràng  đây em  từng khách sáo như .”
 
“Chúng   bên  mười năm .”
 
Thế mà bây giờ,   xa lạ đến thế.
 
Câu hỏi    thoáng sững sờ.
 
 , hình như  đang quá khách sáo với , miệng chỉ  “cảm ơn” và “ cần .”
 
   kìm .
 
Cũng chẳng     đổi.
 
Hạ Phi nhanh chóng lấy  bình tĩnh, nghiêm túc :
 
“Có lẽ em vẫn  tin .”
 
“ Tiểu Nguyệt,  nhất định sẽ chứng minh cho em thấy— thật sự   sai, và   yêu chỉ  em.”
 
“Anh sẽ chứng minh cho em xem!”
 
 
5
 
Trong văn phòng, những lời  vẫn vang vọng trong đầu .
 
Ngày , hẳn  sẽ vô cùng hạnh phúc.
 
Vì đó là minh chứng rằng Hạ Phi đặt  trong tim, tình yêu  dành cho   tăng gấp bội.
 
 lúc ,   nhanh chóng  công việc  bàn cuốn hút.
 
 lúc đó, cửa phòng  việc  đẩy bật .
 
Giọng nữ the thé vang lên:
 
“Phùng Nguyệt! Có  cô ?! Chính cô sa thải   ?!”
 
“Cô ghen tị! Ghen vì Tổng giám đốc Hạ yêu ! Cô già ,  xí ,  thấy  khác trẻ trung xinh  là khó chịu  ?!”
 
 thật, đó là một gương mặt trẻ trung, xinh . Đôi mắt thậm chí còn giống  đôi phần. Áo sơ mi trắng cùng váy ngắn công sở,  trong sáng  quyến rũ.
 
Rất .
 
Nếu  nhớ  lầm, cô  chính là một trong những thư ký của Hạ Phi—Hạ Doanh Doanh.
 
Lúc mới phỏng vấn,   gặp qua. Hồ sơ  xuất sắc. Khi , cô  mặc áo thun trắng, tràn đầy sức sống.
 
Gặp  còn vui vẻ chào: “Chào Tổng giám đốc Phùng!”
 
Hạ Phi  bên cạnh bật , còn bảo cô  trông  giống  thời trẻ.
 
Bây giờ gặp , ánh mắt cô    tràn ngập căm hận, giơ tay  cấu  mặt :
 
“Hạ Phi yêu ! Cô dám đuổi ?!”
 
“Đồ đàn bà già nua!”
 
  yên,  nhúc nhích, nên cô   chạm  .
 
Thư ký của  chạy tới kịp lúc, giữ chặt cô  , mồ hôi đầm đìa:
 
“Xin  Tổng giám đốc Phùng, chúng  sơ suất, cô  cứ khăng khăng xông .”
 
Rồi vội giải thích thêm:
 
“Sa thải cô  là quyết định của Tổng giám đốc Hạ từ , hôm nay chỉ tới  tất thủ tục thôi.”