Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:34:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Màu đen của vảy cá lóe sáng ánh trăng.

Lúc chạy một nửa, cả đám thấy một tiếng kêu thảm, nhưng ai dám can đảm ngoảnh đầu , ngược còn chạy nhanh hơn.

Diêu Mộ đầu , liền thấy Vương Diên ngã sóng soài mặt đất, một con cá đen đang cắn bắp chân của .

Anh kịp nghĩ nhiều, móc một tấm bùa từ trong túi ném ngoài.

Đây đều là bùa mà Lâm Uyển Ương đưa cho, dùng để bảo mệnh thời khắc mấu chốt.

Mấy con cá đen đó sợ hãi màu vàng của lá bùa, rơi lả tả ở chỗ cách bọn họ mấy mét, nhưng vẫn đang ngừng vùng vẫy lao lên .

Mặt đầu cá sinh vẻ oán độc.

DTV

Diêu Mộ một cước đá bay con cá đen đang cắn chặt Vương Diên, đó túm bỏ chạy.

Trong lòng ngừng kêu khổ, má ơi, đây cá trê cũng cá nheo, là thứ quái vật gì.

Chúng nó đều rời khỏi mặt nước, còn nhảy nhót cắn .

Ba ở phía chạy một mạch về tòa nhà lớn, Dương Thiên Tín và Từ Dung Dung lập tức đóng cửa sắt , nhưng Lưu Kim ngăn cản.

“Chờ , Cẩu Đầu và Vương Diên vẫn đến!”

Dương Thiên Tín hất : “Tránh , mà còn như thì chúng đều chết, mấy con cá đó sắp đuổi đến nơi .”

Lưu Kim chút do dự, nhưng vẫn dùng tay chống ở cửa.

Nếu đợi thì hai sẽ c.h.ế.t chắc.

Trong lúc bọn họ đang giằng co, Diêu Mộ dìu Vương Diên đang ngừng hét thảm chạy đến.

Lưu Kim : “ kéo bọn họ , hai chuẩn đóng cửa!”

Dương Thiên Tín cũng tranh chấp với nữa, gật đầu đồng ý.

Chờ Lưu Kim kéo hai ào trong, và Từ Dung Dung lập tức đóng cửa .

Lúc cửa sắt khép phát một tiếng vang cực lớn.

Vài giây đó, bọn họ liền thấy tiếng vật gì đó va cửa sắt, “ong ong ong” ngừng.

Sức lực của quái vật đó cực kỳ lớn, chỗ còn lõm một khối, tuy cửa sắt vẫn đang rung lên, nhưng gì cũng coi là định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-82.html.]

Một phút , tiếng va chạm dần dần ngừng .

Trên trán của đám đều là mồ hôi, nào nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Phần bắp chân con cá đen cắn trúng của Vương Diên mất một miếng thịt, còn mơ hồ thể thấy xương trắng.

Tiếng kêu thảm thiết của ngừng vang vọng trong tòa nhà, Diêu Mộ từng học qua chăm sóc sơ cứu khẩn cấp, cởi chiếc áo T-shirt mặc trong băng bó cho đối phương.

Để đối phương đến nổi vì mất m.á.u mà chết.

Anh lau mồ hôi, móc chai nước khoáng từ trong túi xách rửa trôi m.á.u dính tay.

Mấy khác đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn bản cắn trúng.

Lưu Kim về phía Diêu Mộ: “Cẩu Đầu, lúc nãy thấy ném mấy lá bùa, thật sự là cao nhân ư?”

Dưới cái chăm chú của đám , Diêu Mộ chút khó khăn : “... cái đó, chỉ là một chút da lông thôi.”

“Vậy bây giờ chúng đây? Ở chỗ chờ tới sáng ư?” Dương Thiên Tín nhíu mày hỏi.

Anh cũng ngờ chuyện khó giải quyết thế .

Lưu Kim nhíu mày: “May mà phát hiện cái ao đó thích hợp, bằng ở phía đánh lén thì tổn thất nặng nề.

Diêu Mộ hỏi: “Không đây suýt chút nữa dìm c.h.ế.t cho nên sợ nước ?”

“Anh hiểu, thứ càng sợ thì càng mới thể yên tâm.” Ngừng một lát, Lưu Kim như nhớ tới cái gì, : “Chuyện trong lúc chat nhóm với Đào Hoa , ?”

Diêu Mộ: “...”

Lưu Kim suy nghĩ một lát: “Cẩu Đầu, muộn tao (/) quá đấy, mà âm thầm lén khung bình luận lời nào.”

(/) muộn tao (闷骚): bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.

Diêu Mộ: “...”

“Các đừng nữa.” Từ Dung Dung do dự một chút, nhỏ giọng : “Các phát hiện ? Chúng trở , là mấy thứ đó bức chúng trở về đấy chứ...”

Tiếng của cô dứt, ngay cả Vương Diên đang ngừng rên rỉ vì đau cũng đều nín thở.

Bọn họ bỗng nhận rằng bản trở tòa nhà mà lúc nãy cả bọn vội vã rời .

Lúc nãy quan sát , ngoài cánh cửa sắt , cửa sổ đều bít kín, vấn đề bây giờ là bọn họ rời , mà là căn bản cách nào để rời khỏi nơi .

Hoàn cảnh xung quanh thật yên tĩnh, bọn họ chỉ thấy tiếng tim đập của chính .

Loading...