Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:34:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêu Mộ khan: “Ha ha ha.”

thì sợ.

Từ Dung Dung hừ lạnh, trong lòng chút khinh thường, nếu thích cô gái đó như , tại lúc nãy theo ?

---

Mười phút , đoàn dừng mấy toà nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Bọn họ đang giữa một khu vườn nhỏ, tường ngoài của mấy tòa nhà đó phủ đầy dây leo.

Bên cạnh còn một thiết tập thể dục đơn giản, nhưng vì bỏ hoang quá lâu nên ở ánh trăng quỷ dị.

Không ở bệnh viện nghĩ như thế nào mà sơn màu đỏ cho nó.

Vừa Diêu Mộ đang nghĩ tình huống nơi đúng lắm.

Hiện tại rốt cuộc cũng rõ, mở miệng : “Mọi cảm thấy ở đây yên tĩnh ?”

Lưu Kim : “Yên tĩnh là đúng , dù cũng lâu ai đến chỗ .”

Sau khi Vương Diên kịp phản ứng “yên tĩnh” là ý gì, sắc mặt nhất thời chút khó coi, ép buộc chính tỉnh táo : “Mọi cảm thấy quá yên tĩnh ?”

Câu dứt, xung quanh còn âm thanh gì nữa.

Một trận gió thổi qua, chỉ tiếng “xào xạc” của lá cây và cỏ dại mặt đất, nhưng nhiều thực vật như thể côn trùng chim chóc gì chứ, bây giờ là mùa hạ, khả năng một chút thanh âm cũng !

Lưu Kim âm thầm nuốt nước bọt: “Giống như lúc , ở nơi , chúng là sinh vật sống duy nhất .”

Lúc gió ngừng, chút thanh âm xung quanh cũng theo đó biến mất.

Dù mấy bọn họ can đảm hơn nữa cũng tránh khỏi nổi da gà.

Bọn họ cẩn thận nghĩ , chuyện rõ ràng như , tại lúc nãy vẫn luôn nhận , cứ như cái gì mê hoặc tâm hồn .

DTV

Dương Thiên Tín cầm đèn pin chiếu quanh bốn phía, an ủi : “Chúng đều đến , vẫn nên thật lẹ cho xong, đó tòa lầu lúc nãy chờ trời sáng, Đào Hoa vẫn đang ở đó.”

Cả đám đều cảm thấy yên lòng, nhưng đến đây , cũng chỉ thể cắn răng bước tiếp, dù về một còn đáng sợ hơn.

Cũng Đào Hoa lạc đàn... hiện tại thế nào .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-80.html.]

Tòa lầu tiếp nhận bệnh nhân nội trú hai cánh cửa sắt lớn, khi đoàn bên trong, hai bên hành lang phòng bệnh dài dằng dặc nay nhà trống, chỉ còn sót những khung giường sắt trơ trọi.

Ở cuối hành lang là một phòng việc đang khép hờ cửa.

Dương Thiên Tín đầu thoáng qua đám , cuối cùng nhấc chân, khẽ đá cánh cửa.

Cửa sắt phát một tiếng “kẽo kẹt”, đó mở .

Vương Diên chút khó hiểu: “Thật là kỳ lạ, tại phòng việc lắp cửa sắt? Cửa chính cũng .”

Lướt mắt quanh phòng thì thấy cửa sổ nơi đây cũng trang bằng những thanh thép cứng rắn, với cách giữa các thanh thép đó, chỉ cần là đứa trẻ từ ba tuổi trở lên đều thể chui lọt.

Anh như , những khác cũng chú ý đến, đúng là kỳ lạ.

Diêu Mộ : “Giống như đang đề phòng thứ gì đó, để nó trong, cũng thể là nhốt thứ gì đó trong phòng, cho ngoài.”

Suy đoán của khiến những còn đều thấy khẩn trương, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Từ Dung Dung : “Các lời đồn đó ?”

Từ Dung Dung thấy đám đều vẻ nghi hoặc thì tiếp: “Nghe mười mấy năm , một bệnh nhân tâm thần ghi hận y tá tiêm thuốc cho , một ngày nọ lén trộm d.a.o phay trong bếp, nửa đêm canh ba bò phòng trực ban hại , y tá mở hé cửa thấy đối phương đang cầm d.a.o thì lập tức khóa trái cửa .”

“Gã bệnh nhân tâm thần đó cầm d.a.o phá nát cửa gỗ , đó chặt y tá thành một đống thịt vụn. Chờ đến hôm phát hiện thì đống thịt đó thể phân rõ là thuộc bộ phận nào cơ thể nữa . Từ đó trở cửa ở bệnh viện tâm thần đều đổi thành cửa sắt, vì đề phòng loại chuyện như phát sinh nữa.”

Diêu Mộ bỗng cảm thấy dày một trận cuồng, sắc mặt của những khác cũng quá .

Phòng việc trống hoác, bàn gỗ và giá sách trong phòng thoạt niên đại từ xa xưa.

Những bức tường màu trắng loang lổ nhiều chỗ.

Trên mặt tường còn lốm đốm nhiều chấm bẩn, giống như thứ gì đó b.ắ.n tung tóe lên .

Nghĩ đến lời đồn lúc nãy, cả đám bắt đầu trở nên e ngại.

Lưu Kim ôm cánh tay : “Chúng vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi thôi.”

Những còn cũng ý , cả đám lùi khỏi căn phòng.

Tiếng bước chân vội vã rời khỏi của bọn họ và âm thanh vọng từ hành lang quyện , cứ quanh quẩn mãi ngừng.

Giống như đang đuổi theo từ phía .

đoàn vội vã rời khỏi đó, cũng nào dám đầu một cái.

Mãi đến khi khỏi tòa nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú, bọn họ mới thở phào một .

Loading...