Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:34:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc hai xuống xe, đúng hai giờ sáng.

Nơi bình thường , càng cần đến thời gian .

Xe thể tùy tiện dừng ở ven đường, cả con đường đều là chỗ đậu xe, dù cũng cảnh sát giao thông ghi biển dán giấy phạt.

Bọn họ bộ đến đạo quán, ở giữa một con đường núi dài mười phút.

Diêu Mộ lấy điện thoại , bật chức năng “đèn pin” lên chiếu sáng.

Đây là đầu tiên trong đời bộ đường núi ban đêm.

Trên núi nhiều âm thanh ban đêm, tiếng côn trùng và chim chóc ngừng lên xuống, còn tiếng gió thổi lá cây “sột soạt”, đan xen lộ vài phần quỷ dị, thể trực tiếp lồng tiếng cho một bộ phim kinh dị.

Một Diêu Mộ tuyệt đối dám con đường , nhưng Lâm Uyển Ương thì .

Anh cầu nguyện trong lòng, cất bước về phía .

Bất giác càng càng nhanh, bởi vì nhanh chóng thấy đạo quán, Diêu Mộ càng sợ hãi càng nhớ tới nữ quỷ , đúng là đáng sợ mà...

Gió ngừng, bốn phía trở nên yên tĩnh.

Giống như chỉ tiếng bước chân và tiếng thở của một .

Diêu Mộ đột nhiên dừng bước, hệt như chỉ một ......

Anh chậm rãi đầu , phía là một mảnh tối đen.

Không từ lúc nào, Lâm Uyển Ương còn ở đó.

Da đầu Diêu Mộ trong nháy mắt tê dại, run rẩy thử gọi Lâm Uyển Ương vài tiếng.

Đợi vài giây ai trả lời, đầu liền bắt đầu chạy như bay, tim đập đến nỗi như nhảy khỏi lồng ngực.

Diêu Mộ đẩy cửa đạo quán , lao như bay.

“Cứu mạng với!”

Tạ Văn Dĩnh từ thư phòng , , nhíu mày hỏi: “Hơn nửa đêm la hét ầm ĩ, điên ?”

Trương Hạo đánh giá trái , đều chỉ một .

“Sao chỉ một bạn trẻ, chưởng môn nhà ?”

Bảo Tâm đang ở tuổi lớn nên ngủ, chỉ hai đợi ở chỗ .

Diêu Mộ nhanh chóng vọt tới phía hai : “ gặp quỷ ! Lâm Uyển Ương thấy nữa! Ngay đường lên, hình như là quỷ gõ tường!”

“Cái gì?” Tạ Văn Dĩnh xong giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-72.html.]

Trương Hạo cầm lấy bùa vẽ xong trong thư phòng xông ngoài, Tạ Văn Dĩnh tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng kịp suy nghĩ nhiều theo.

“Chờ một chút, với .”

DTV

Diêu Mộ thấy đều hết, cũng theo.

Ba chạy cửa lớn, liền thấy Lâm Uyển Ương… phiến đá đạo quán.

Lâm Uyển Ương phất lá cờ cầu vồng trong tay, dậy.

Đây chính là lá cờ nhỏ mà đến cục cảnh sát, nữ cảnh sát để bày tỏ sự xin và chúc phúc tặng cho.

Ai thể nghĩ đến lá cờ đầu tiên mà đạo quán nhận , là cờ cầu vồng chứ.

Đám : “......”

Lâm Uyển quét mắt một vòng, dừng Diêu Mộ.

“Anh càng càng nhanh thì cũng thôi , xổm xuống buộc dây giày bỏ chạy ? Giỡn như thì vui lắm ?”

Diêu Mộ: “......”

Ánh mắt Tạ Văn Dĩnh và Trương Hạo sang , thực sự là cạn lời.

Vẻ mặt Diêu Mộ chút hổ: “Cái đó… đột nhiên đầu thì thấy cô nữa, bật đèn pin điện thoại lên.”

“Quá phiền phức, hôm nay ánh trăng lắm , rõ đường là .”

Lâm Uyển Ương sư phụ điểm linh cho, ngũ giác vốn mạnh hơn bình thường, đêm tối thể thấy vật, cực kỳ tiết kiệm tiền điện.

Trương Hạo thở phào nhẹ nhõm: “Chưởng môn cô , dọa c.h.ế.t luôn, cô đói , đồ ăn khuya cho cô?”

Lâm Uyển Ương lắc đầu: “Không cần, ngủ , cũng nghỉ ngơi.”

Chỉ còn vài giờ nữa là thể ăn sáng .

Lâm Uyển Ương vài bước, đầu : “Mộ Mộ cố gắng lên, chậc, lá gan của thật là… mà thôi tuần sẽ cho lên tay, nhớ lời hẹn của chúng .”

Sau khi Lâm Uyển Ương rời , Trương Hạo nhịn hỏi: “Mộ Mộ? Hai hẹn cái gì?”

Tạ Văn Dĩnh cũng với vẻ mặt nghi ngờ.

Diêu Mộ liền đơn giản qua một chút về chuyện của nhóm những yêu thích linh dị .

Trương Hạo ôm lấy cánh tay sức xoa: “ sợ nhất là mấy thứ , trời ạ, vẫn là lợi hại.”

Diêu Mộ ủ rũ : “Chẳng lẽ sợ ?”

Trương Hạo ngẫm nghĩ một chút : “Cái thì khác, vẫn còn trẻ, từng tuổi tự nhiên chịu nổi dọa.”

Diêu Mộ: “…….”

Nói giống như thích mấy thứ quỷ quái đó dọa .

Loading...