Một đàn ông cầm máy ảnh, mặt toe toét : "Chúng đang chụp ảnh đường phố, các cô thể lưu một tấm ảnh ? Đến lúc đó sẽ đăng lên weibo, sẽ nhiều thấy.”
Quần áo của Lâm Uyển Ương phối đồ khác xung quanh mấy, nhưng tự thành phong cách.
Áo xanh quần trắng vải cotton và lanh, vóc dáng cô cao, gầy, dáng.
Diêu Mộ thì càng cần , vẫn luôn tự xưng là tín đồ thời trang đầu trào lưu, là dáng mặc gì cũng .
DTV
Lâm Uyển Ương chằm chằm máy ảnh của đối phương hai giây, : "Được.”
Hai cùng một chỗ chụp ảnh xong, vị thợ chụp ảnh cám ơn.
Trương Hạo : "Chưởng môn nhân chính là ưu tú.”
Diêu Mộ: "......”
Đây là thời đại gì , còn trò sùng bái cá nhân, hơn nữa còn là loại thật lòng thật giả vờ chút nào.
Lâm Uyển Ương mời uống cà phê, nên ba một quán cà phê trang hoàng tệ sát đường.
Cô giờ đều uống cà phê hòa tan, đây cũng là đầu tiên quán cà phê.
Diêu Mộ phụ trách gọi món, ba đều gọi mocha.
Quán cà phê một bức tường, thành cửa sổ sát đất thật lớn, thể thấy rõ ràng cảnh phố bên ngoài.
Lâm Uyển Ương ôm cánh tay, nhíu mày.
Người đàn ông ngăn bọn họ , cầm máy ảnh còn đang khắp nơi lôi kéo chụp ảnh đường phố.
Diêu Mộ theo ánh mắt đối phương, suy nghĩ một chút : "Không vì , bắt đầu từ năm nay, trung tâm thành phố thêm nhiều thợ lôi kéo chụp ảnh.”
Được nhiếp ảnh gia mời chụp đường phố, đây cũng là một loại tán thành đối với thẩm mỹ của bản , phần lớn đều sẽ đồng ý.
Lâm Uyển Ương thu hồi tầm mắt, : "Trước đây , nên tùy tiện để khác chụp ảnh, một loại vu thuật, nếu bằng lòng để đối phương cho khung ảnh, cũng nghĩa là đồng ý ký kết khế ước với đối phương, thứ chuyển nhượng thể là tuổi thọ, cũng thể là hồn phách."
Cô xong, chung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Diêu Mộ cúi đầu , giữa ban ngày mà da gà của nổi hết cả lên.
“Không, chứ.”
Lâm Uyển Ương : "Chắc là nghĩ nhiều .”
Lúc bệnh viện đông , hiện tại qua đó tiện lắm, Lâm Uyển Ương hẹn với đối phương tám giờ tối. Thời gian đó sẽ ít, nhiều khoa cũng về .
Trương Hạo trở về đạo quán , đối với mấy chuyện bắt quỷ chút dị ứng, lá gan nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-68.html.]
Lâm Uyển Ương và Diêu Mộ đến cửa bệnh viện, đối phương chờ ở đó.
Hai nghiên cứu sinh khoa y đón , trực tiếp dẫn bọn họ đến ký túc xá công nhân viên chức phía bệnh viện, đường kể tình hình.
Giáo sư Hoàng dặn dò, nhất định lực phối hợp với , đây là cao thủ mời tới.
Một bạn học của bọn họ, bình thường gần năm ngày.
Đã kiểm tra ở bệnh viện, đều vấn đề, nhưng chính là càng ngày càng… quái dị.
Giống như là biến thành một khác.
Sáng sớm hôm nay mấy thức dậy, liền thấy đối phương giày cao gót, nhảy múa lả lướt trong phòng.
Giày gót nhọn màu đỏ, đây là đối phương trộm tới từ sát vách...
Họ cũng xin chủ nhân của đôi giày và trả tiền.
Trương Khải gần 180cm, chân cỡ 44, nhưng đôi giày nữ là size 36.
Anh chỉ thể một phần ba, đó kiễng chân, cong mu bàn chân, nhảy trong tư thế cực kỳ vặn vẹo, nhưng vài phần nhẹ nhàng.
Mấy đều khống chế , tiêm thuốc an thần cũng vô dụng.
Anh cứ thế nhảy hai giờ, m.á.u từ chân nhỏ giọt xuống đất, giày cào xước tạo thành vệt máu.
Khắp phòng đều là máu, trông quỷ dị.
bản dường như cảm thấy đau đớn chút nào, mặt luôn mang theo nụ .
Cảnh tượng đó quá đáng sợ, lúc mấy đều dọa nhẹ.
Hai chân Trương Khải bởi vì duy trì góc độ vặn vẹo trong thời gian quá lâu, sưng phù bầm tím.
Nếu nhảy nguyên một ngày, đôi chân sợ là sẽ bỏ .
Cũng may nhảy hai tiếng đồng hồ hài lòng, bây giờ còn ầm ĩ nữa, lúc Lâm Uyển Ương thì đối phương ngủ .
Lâm Uyển Ương quanh phòng, hỏi: "Có mấy gì ?”
Mấy đưa mắt , đều gì.
Vừa tình huống rõ ràng là giấu diếm.
Diêu Mộ : "Anh như còn , là chữa nữa ? Hay là đợi xong đời, tiếp theo đến phiên các ?"
Mấy lúc mới do dự kể hết chuyện, cũng dám giấu diếm gì, dù cũng dọa ít.
Năm ngày , trong bọn họ đề nghị nên mấy nam sinh đột nhiên nảy ý tưởng, chuẩn mang một tiêu bản đầu lâu trong phòng thí nghiệm về phòng ngủ.
Qua một đêm ở ký túc xá, ngày hôm trả .