Hai vợ chồng tìm tới mấy thứ , Lâm Uyển Ương kiểm kê sai, mở miệng dặn dò Nhậm Thành: “Lát nữa đúng mười giờ, mở cửa chính , cầm bát đựng màn thầu qua từng góc phòng một lượt, cuối cùng dừng hương án, đốt giấy và vải, với nó, chiều nay là cẩn thận ngừng cung phụng, đây là bồi thường.”
Nhậm Thành hỏi: “Như … như là ?”
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút : “Nếu nó gọi tên , đừng bao giờ đầu .”
“Đừng đầu, đừng đầu.” Nhậm Thành hai , cắn răng : " nhớ .”
Anh mà gần như phát .
Diêu Mộ hiểu tâm tình của đối phương, vỗ vỗ bả vai an ủi: “Anh yên tâm, Lâm thiên sư của chúng ở đây, đảm bảo sẽ .”
Nhậm Thành gật đầu, giờ gì cả, chỉ yên tĩnh một chút.
Buổi tối tất cả ở phòng khách, kim giờ chỉ con 10, Nhậm Thành lên cầm cái bát ánh mắt chăm chú của .
Anh bắt buộc nâng bằng hai tay, như mới thể đảm bảo run tay mà rơi vỡ.
Lâm Uyển Ương qua, tắt hết đèn trong phòng, đốt nến đặt mặt đất.
Nến thể chiếu sáng con đường quỷ .
Nhậm Thành cầm cái bát , cố gắng giữ vững tinh thần, khắp từng góc phòng, đó tới mặt hương án.
Anh căn bản dám thẳng tượng thần “Nhãn Quang nương nương”, đặt giấy và mấy miếng vải trong chậu sắt, dùng bật lửa đốt.
“… buổi chiều quên mất cung phụng, đây là để bồi thường, sẽ thế nữa.” Đầu lưỡi run rẩy, nhắm mắt cho xong câu .
Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, Nhậm Thành chậm rãi mở mắt, liền thấy phía thêm một cái bóng.
Đó là hình chiếu gì đó lưng ...
“Nhậm Thành.”
Nghe gọi , ngậm chặt miệng, tóc gáy cả đều dựng lên.
“Nhậm Thành, em sợ lắm.” Sau lưng vang lên giọng hoảng sợ của phụ nữ.
Nhậm Thành “a” một tiếng, phản xạ điều kiện đầu .
Giọng là của vợ !
Đây là xảy chuyện gì ?
Trong nháy mắt, ánh nến trong phòng bỗng chốc tắt hết.
Ánh sáng yếu ớt của chậu than chiếu sáng bốn phía.
Lâm Uyển Ương: “Mau bật đèn lên!”
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, thứ phát hiện đây là bẫy, mượn cơ hội chạy trốn, hơn nữa còn mê hoặc lòng .
Cô dặn dò là , Nhâm Thành vẫn đầu !
Diêu Mộ thấy tiếng động, vội vàng bật đèn lên.
Mấy qua, con mắt Nhậm Thành lóe lên ánh sáng đỏ, sắc mặt xanh mét chạy như điên bên ngoài.
Tạ Văn Dĩnh tự nhiên thể để cho đối phương chạy như , Nhậm Thành rõ ràng tà linh nhập !
Cậu đưa tay ngăn nhưng đối phương hung hăng đụng tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-63.html.]
Diêu Mộ vội vàng trợ giúp, ngờ chạy một nửa, “Nhâm Thành” một cái, sợ hãi ngược mặt lộ vẻ tham lam.
Diêu Mộ: “......”
Anh đổi đường, lui về phía Bảo Tâm.
Thứ đồ chơi xem nếm thử , chính là nếm thử nghĩa mặt chữ.
Lâm Uyển Ương ngờ thứ sắp thành tinh quái , xảo trá như .
Cô cầm kiếm đ.â.m tới.
Vật mắt thấy cửa chạy , e ngại Lâm Uyển Ương, đầu chạy ban công.
DTV
Đây là tầng hai mươi, nếu như từ ban công nhảy xuống, tà linh sẽ , nhưng Nhậm Thành nó nhập cũng sẽ toi đời.
Tạ Văn Dĩnh phản ứng , ôm lấy eo đối phương.
Diêu Mộ vội vàng ôm lấy Tạ Văn Dĩnh, để đối phương cùng kéo ngoài.
Hà Lệ cũng chạy tới ôm lấy eo Diêu Mộ.
Ba trưởng thành cộng , sức lực cũng lớn bằng Nhậm Thành nhập!
“Nhậm Thành” kéo một đám chạy như điên ban công, mắt thấy tay sắp sửa vịn cửa sổ, nửa thò ngoài.
Có điều một giây , “Nhậm Thành” phát hiện bất luận thế nào cũng nhúc nhích , mới phát hiện một đứa bé ôm lấy chân .
Giống như nặng tựa ngàn cân, thể nào nhúc nhích nữa.
Bảo Tâm đối diện với tầm mắt của tà linh, bởi vì sợ hãi, nhắm mắt ôm chặt hơn.
Tà linh: “......”
Lâm Uyển Ương đặt Thất Tinh Kiếm xuống, thanh kiếm thể c.h.é.m g.i.ế.c tà linh, nhưng sẽ tạo thành thương tổn cho nhập .
Lần cô tới vội vàng, cũng mang theo bùa chú.
Lâm Uyển Ương cầm lấy một tờ giấy vàng mua, cắn đứt ngón tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa đó, đó dán lên Nhậm Thành.
Nhậm Thành trong nháy mắt mất hết sức lực, té ngã mặt đất.
Tà linh bùa đánh , lòng vòng còn tìm để nhập , Lâm Uyển Ương thể để nó như ý nữa, cầm cành liễu sớm chuẩn sẵn tròng nó, đó khóa chặt.
Cô nổi giận đùng đùng, rút một cành liễu khác, bắt đầu quất tà linh.
Cây liễu đánh quỷ, đánh một phát yếu ba phần.
Vừa còn giở trò uy phong, lập tức gào thảm thiết.
Lâm Uyển Ương quất hai phát, cảm thấy chút mệt mỏi, mở miệng hỏi: “Mấy ai đánh hộ .”
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: “......”
Lại còn chuẩn sẵn dụng cụ tra tấn.
Hà Lệ quỳ rạp mặt đất cũng sợ nữa, lên đón cành liễu tay Lâm Uyển Ương.
“Cho ngươi dọa !”
“Cho ngươi hại chồng !”
“Cho ngươi tác quái !”
Phát còn dữ hơn phát , thấy dáng vẻ dịu dàng .