Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:34:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đạo trưởng rời , Lâm Uyển Ương cũng chuẩn thu dọn về.

bà Từ vẫn tức giận bất bình một cái, : “Đạo hệ là như , từ bi hỉ xả như Phật hệ.”

Bà Từ ôm một bụng tức xả : “...”

Lâm Uyển Ương mở miệng : “Cho nên bà vui cũng chịu.”

xong liền ung dung ngoài, thèm tức đến xanh mặt nữa.

Mấy bọn họ lên taxi.

Lâm Uyển Ương : “Số tiền hôm nay, chúng quyên góp một nửa.”

Tạ Văn Dĩnh: “Ừm, đều lời cô.”

Bảo Tâm còn đang , tài xế liên tục đưa mắt hỏi thăm, nghi ngờ ngược đãi trẻ em.

Đây là nhân quả, Lâm Uyển Ương chuẩn bỏ năm trăm ngàn cho tổ chức cứu trợ động vật lang thang.

Xem như tích phúc cho những động vật c.h.ế.t vô nghĩa , bất kể kiếp dấn con đường nào, đều thể gặp bụng.

——

Trương Hạo cho rằng vị đại sư chỉ thôi, ngờ khi chuẩn sẵn sàng trang phục đạo cụ cho .

Diêu Mộ thể lãng phí sức lao động miễn phí , phân phối cho nhiều khu vực.

Trương Hạo việc năng lực, khi cuốc cỏ còn quét dọn cho mấy gian phòng vô cùng sạch sẽ.

Anh luôn cảm thấy chút gì đó, bằng sẽ luôn suy nghĩ lung tung.

Nghe động tĩnh mấy , ném giẻ lau chạy tới phía , sốt ruột hỏi: “Sao , giải quyết hết cả ?”

Lâm Uyển Ương gật đầu nhiều lời, Tạ Văn Dĩnh tiếp tục luyện tập vẽ bùa chú.

Hai chỉ thể vây quanh Bảo Tâm.

Bảo Tâm nghĩ tới , thút tha thút thít kể chuyện hôm nay.

Diêu Mộ xong trong lòng cảm thấy khó chịu: “Thật sự bằng súc sinh.”

Đạo sĩ giả cũng thấy buồn bực, sớm là nguyên nhân , thế nào cũng sẽ nhận việc .

Trương Hạo tuy rằng thỉnh thoảng sẽ giả thần giả quỷ, nhưng cho tới bây giờ từng hại ai.

Đạo sĩ giả lâu, cũng vài phần thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-57.html.]

Buổi chiều đắn đo suy nghĩ, cảm thấy đạo quán hẻo lánh một chút, nhưng tiền đồ vô lượng.

Buổi trưa báo đáp kỳ thực quá thành tâm, chủ yếu là mong đối phương tay cứu mạng, hiện tại ngược bắt đầu tính toán cho .

Trương Hạo trong đầu lập một kế hoạch, đợi Lâm Uyển Ương khỏi phòng, vội vàng chào đón cô.

Anh bày tỏ mong của với cô, tu hành trong đạo quán .

pháp sự hơn mười năm, coi như kinh nghiệm.” Trương Hạo .

Lâm Uyển Ương : “Ồ, nhảy điệu nhảy tròn lâu ?”

Trương Hạo đến chuyện ngày đó, mặt chút ngại ngùng, vội vàng giải thích: “ đuổi quỷ, nhưng đạo tràng nghiêm túc thì ! Cô , nếu chút động tác độ khó cao, khác căn bản tin.”

Nói đến phương diện , kinh nghiệm.

cũng nhiều năm, chỉ là vẫn luôn gặp quỷ thật...

Chỉ mới tháng vẫn là một theo chủ nghĩa duy vật.

Trương Hạo thấy cô gì, vội : “Đại sư cô hiểu , hiện tại một chỉ căn cứ khoa học, ngay cả mê tín cũng căn cứ.”

Diêu Mộ sửng sốt: “Mê tín cũng căn cứ ?”

Trương Hạo dùng ánh mắt “cô đúng là quá non” Lâm Uyển Ương một cái.

Anh suy nghĩ một chút : “Năm ngoái gặp một ông già, cảm sốt bệnh viện cũng khỏi, nhà ông nghi ngờ là ‘ quỷ nhập’, mời đạo sĩ đến xem. cảm thấy bình thường, sức miễn dịch của ông lão giảm xuống, mắc bệnh tự nhiên dễ khỏi, nhưng chẳng nhu cầu , vì thế thuận nước đẩy thuyền một hồi pháp sự là .”

“Thời điểm đó một đạo sĩ khác rằng cái bắt buộc ‘treo đánh đuổi quỷ’, cởi hết quần áo trói cây, lấy cành liễu quất , cả nhà đó cảm thấy rằng đạo sĩ trông… lợi hại hơn, cho nên chấp nhận biện pháp của gã .”

DTV

Diêu Mộ trừng to mắt: “Thế cũng ? Có chữa khỏi bệnh ?”

Trương Hạo: “Không , ông già phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng mà cảm thấy, thực ông già đó quỷ nhập, mà là cả nhà đó quỷ nhập hết .”

Diêu Mộ: “... Thế thì đúng là lợi hại.”

Trương Hạo tuy rằng cũng giả thần giả quỷ, nhưng vẫn chút khác biệt, chính là giày vò bản nhảy nhót xoạc ngang, cũng sẽ giày vò khác.

Anh tự .

Chuyện gặp quỷ , nhiều đều là do tác dụng tâm lý, tin rằng trừ quỷ , sự ám thị của tâm lý, tự nhiên cũng sẽ khỏi.

Lâm Uyển Ương : “Vậy , pháp sự thì giao lưu một chút với vẽ bùa trong thư phòng , bản lĩnh thật sự thì thể ở , chúng đề bạt nhân tài theo khuôn mẫu.”

Trong đạo quán vẫn đạo tràng, một Tạ Văn Dĩnh cũng quá ít.

Cô thật sự tìm một đạo sĩ am hiểu pháp sự, tỷ như chuyện ngày hôm nay thể dùng đến.

“Ừm, , tìm .”

Loading...