Người đầu tiên thì nhón chân nhảy ba lê, thứ hai thì múa kiếm đuổi tà, thứ ba còn lợi hại hơn nữa, mặc áo đạo sĩ nhảy đường phố, còn động tác cực khó với sàn là reaking.
Đạo sĩ giả hỏi Lâm Uyển Ương: “Lợi hại chứ?”
Lâm Uyển Ương: “Lợi hại, khiến cảm thấy sợ hãi.”
Diêu Mộ nhỏ tiếng với Tạ Văn Dĩnh: “Đây lẽ là viên ngọc sáng giá trong vận động viên thể dục, độ dẻo dai cũng bái phục, sẽ là bá chủ của những điệu nhảy quảng trường.”
Thời đại bây giờ, những là đạo sĩ thật dễ , đến cả việc đạo sĩ giả cũng yêu cầu cao nữa!
Tạ Văn Dĩnh hai Hắc Bạch Vô Thường học xương thi nhảy, nhỏ: “Có lẽ tối nay Thất Gia Bát Gia sẽ kiếm họ để tâm sự đây.”
Thất Gia Bát Gia cũng chính là Hắc Bạch Vô Thường, trong miệng của họ hề ngậm củ cà rốt nhảy qua nhảy , là hai quỷ sai dịch nổi tiếng nhất.
Người đàn ông lúc nãy phỏng vấn cho Lâm Uyển Ương, ở kế bên giải thích: “Suy cho cùng thì “chân đạp bảy ngôi ”, cho nên độ khó cũng là cao, đề nghị bình thường nên mô phỏng.”
Lâm Uyển Ương: “Ừm, cũng hy vọng sẽ gọi thần đến hiển linh, đó g.i.ế.c quỷ diệt ma.”
Ông đạo sĩ giả hiểu hàm ý trong câu của cô, lắc đầu và : “Sao mà hiển linh dễ dàng như , điều cô vẫn còn quá là ít.”
DTV
Sau một hồi, nhiều phụ cũng trở nên hưng phấn hơn.
Ngay tại đó đặt tiền cọc, đợi đến khi chính thức lên lớp sẽ thanh toán bộ học phí.
Mỗi sẽ mở hai lớp, mỗi lớp sẽ mười , hết chỗ thì chỉ thể đợi đợt tiếp theo.
Có thể thấy là đóng thuế cho trí khôn cũng là điều dễ dàng, chắc đại khái là một loại gạo nuôi trăm loại .
Phụ mong con cái thành đạt, nhiều lúc chỉ vì đứa con mà còn là vì bản .
Gửi gắm con gái những ước mơ hoặc mục tiêu mà đó họ thể đạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-259.html.]
Hoặc là thường ngày việc thời gian chăm sóc con cái, đó bỏ một tiền lớn cho cái lớp bồi dưỡng, dùng tiền để mua sự an ủi cho bản , đó với con cái là cha cho con, tiêu nhiều tiền, con nhất định thành công.
Lâm Uyển Ương nghĩ đến , đột nhiên cảm thấy Phục Thành cũng khá là , tuy thường xuyên sai khiến cô, nhưng luôn để cho cô tự do sinh trưởng.
Chứ đặt trong đồ hình thuỷ tinh định hình sẵn, đợi đến khi trưởng thành là thể rời khỏi đó.
Giáo viên phụ trách đăng ký ở bên cạnh, mỉm hiền từ giải thích cho .
“Chúng đây là văn hóa truyền thống của đạo giáo, Lão Tử ? Chúng chính là bồi dưỡng nhân, nghĩa, lễ, trí, tín của các bé, con cái của các phụ hưởng lợi ích, và còn di truyền thông qua ADN, đời đời đều hưởng lợi ích đều sẽ trở nên thông minh.”
Lâm Uyển Ương: “…”
Truyền thống đạo giáo gì ở đây chứ, thật đúng là lọt tai chút nào cả.
“Tại che mắt mà vẫn chữ ?” Một phụ hỏi.
Lúc nãy họ thấy , thị phạm của một học viên đợt , những che mắt vẫn chữ mà còn thể dùng tay sờ, dùng mũi ngửi là chữ gì.
Tính chính xác là một trăm phần trăm.
Giáo viên phụ trách mỉm : “Cách của phụ tối nghĩa , che đôi mắt vẫn thấy chữ, đây chỉ là một trong những biểu hiện thôi, thể đồng nghĩa với việc não bộ của đứa bé khai thác, sẽ phát hiện càng nhiều bất ngờ nữa.”
Diêu Mộ hiểu , đây giống nhiều khác ít so với khí công thịnh hành nước thời thập niên chín mươi, lúc đó báo cũng , bệnh cần đến bệnh viện, chỉ cần ở nhà luyện công là sẽ khỏi.
Chỉ là ngờ đến thời đại bây giờ vẫn còn tin cái .
Lâm Uyển Ương đến phía học viên thị phạm lúc nãy, đứa bé trở thành một minh tinh nhỏ đám trẻ con bâu quanh hỏi hỏi nọ.
Tư duy của cô bé rõ ràng vô cùng, nổ từ trời xuống đất, nhận hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâm Uyển Ương ung dung thản nhiên đặt “bùa Chân Ngôn” cổ áo của cô bé.
Cô chạy đến chỗ đăng ký, và : “Hay là bảo đứa bé lúc nãy kêu hỏi thêm nữa, chúng cũng thể hiểu rõ hơn nhiều.”