Ăn một lúc,  chợt thấy   dáng tiểu thư khuê các, lo ảnh hưởng hoạn lộ.
Ta   ; ôi,   thấy hết.
"Thái tử…"
"… Gọi Cảnh Trạm." Hắn cau mày sửa lời.
Ta đổi giọng: "Cảnh Trạm, thường   ăn thế , chỉ vì hôm nay quá đói,  tin  ."
Khóe môi  cong, lấy khăn lau miệng cho : "Ăn , ăn nhiều ."
Hắn… thật ! Nếu  bảo Sở Sở  cung cùng, liệu  đồng ý ? Đợi thêm vài ngày dò tính  .
Ăn no, nha  dọn sạch. Tiểu Điệp dẫn   tắm. Trong bồn, Tiểu Điệp hỏi han: "Chủ tử, giờ  còn ở phủ,  cẩn thận. Người   'nhất nhập cung môn thâm tự hải', nô tỳ lo lắm."
"Yên tâm, tính  thế nào ngươi còn  rõ? Ở   cũng sống . Ta còn  dấn  hoạn lộ, tranh vinh quang cho phủ Thị lang nhà . Để xem mấy đại nhân  còn dám coi thường phụ   ."
Có Tô Oánh Oánh, đối thủ lâu nay,    sẽ đè nàng xuống. Nàng dựa   phận thiên kim Tể tướng ức h.i.ế.p , giờ gặp   quỳ!
Tiểu Điệp khúc khích: "Xem kìa, Thái tử phi nương nương,  còn tự xưng tiểu thư, giờ  là Thái tử phi ."
", bản cung… ha ha! Tiểu Điệp,  tắm cùng  ."
Tiểu Điệp  mở miệng thì cửa  đẩy . Lục Cảnh Trạm  : "Nàng  tắm cùng ai?"
Tiểu Điệp hoảng, quỳ xuống: "Thái tử điện hạ thứ tội, Thái tử phi và nô tỳ từ nhỏ cùng lớn, Thái tử phi luôn coi nô tỳ như…"
"Được , lui . Không cần nàng,  tự lo." Hắn phẩy tay.
Tiểu Điệp lo lắng  ;  nháy mắt, nàng mới rụt rè lui.
Ta vội giải thích: "Ta luôn xem Tiểu Điệp như   ruột. Ta và nàng… …   gì mà cởi áo?"
"Không  nàng  tắm cùng ai ? Không cần phiền họ, từ nay để ." Hắn thản nhiên, cởi hết  ung dung bước  bồn.
Nước suýt tràn. Hắn kéo   lòng, cúi sát tai, giọng khàn qua  nước: "Nàng thường tắm cùng nàng ?"
"Không! Không !" Ta lắc đầu.
Hắn hài lòng: "Sau  chỉ  tắm cùng ."
"Dạ."
" là ngoan." Hắn khẽ nhéo má , cúi hôn.
…  đừng  hôn xuống  nha!
Ngày hôm , khi  đến chúc an Hoàng hậu,  cố gắng chống đỡ đôi chân run rẩy mà ;  quỳ xuống thì  thể  dậy. Tiểu Điệp và cung nữ của Hoàng hậu vội đỡ  lên.
"Nhanh, ban tọa!" Hoàng hậu  lệnh.
Ngài mỉm , nụ  khiến  cảm giác như bà   thấu hết  chuyện.
"Chi Nghi ,  quen ?"
"Khởi bẩm mẫu hậu,  những  quen mà  sinh hoạt trong cung còn dễ chịu hơn ở nhà."
Hoàng hậu  hiền hậu, "Nha đầu ,  gọi Ai gia là mẫu hậu mới ."
Hỏng ! Ta thật  thông minh  ngốc, đến giờ vẫn  đổi cách xưng hô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ban-hon-ta-da-ngu-voi-nguoi-xa-la/chuong-4-moi-ban-hon-ta-da-ngu-voi-nguoi-xa-la.html.]
"Vâng, mẫu hậu."
"Được , mau về nghỉ ,  con kìa, mệt lắm . Cảnh Trạm thật là…"
Câu cuối của Hoàng hậu… ý gì đây?
Ta tạ ơn   về Đông cung.
Hoàng hậu  thật, bà và Hoàng đế chọn   Thái tử phi nhất định vì tiếng là hiền lương thục đức của . Sau   càng ngoan ngoãn hơn mới thuận lợi tiến lên.
……
Ba ngày ,  hồi môn. Ngoài việc gặp  cha , còn  gặp Sở Sở.
Nàng  hôm nay  hồi môn nên  sớm chờ trong phòng. Chúng  nắm tay , nước mắt lưng tròng.
Sở Sở nghẹn ngào: "Lần  gặp    khi nào, Chi Nghi,   nỡ rời ngươi."
Ta òa , "Ta sẽ  với Lục Cảnh Trạm, ngươi chờ thêm ít ngày, đợi  dò  tính tình   sẽ bảo  cưới ngươi  cung."
"……"
Sở Sở buông tay, "Ngươi còn định nhắc chuyện ? Đừng  nữa! Có ai  chủ động chia sẻ phu quân của  chứ?"
Ta lau nước mắt, " ngươi    ngoài."
Sở Sở trừng , "Đừng nhắc nữa! Nếu Thái tử   thì nguy đấy,  thôi."
Ta gật đầu, bước tới cửa,  mở   thấy khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm của Lục Cảnh Trạm xuất hiện.
Sở Sở đúng là miệng quạ đen,  gì ứng nấy!
Hắn  hết  ?
Sở Sở phản ứng nhanh, liền hành lễ, "Thái tử…"
"Ngươi lui xuống." Ánh mắt Lục Cảnh Trạm khóa chặt ,  như dã thú sắp xé mồi.
Xong , đường hoạn lộ của  tiêu .
Lục Cảnh Trạm nắm chặt cổ tay  kéo  trong,   ai đóng cửa , chặn đường  chạy. Hắn ném  lên giường, cúi  xuống, ánh mắt sâu lạnh: "Ngươi   cưới nữ nhân khác?"
Ta run rẩy  dậy; Lục Cảnh Trạm  chắn  mặt,    nổi, chỉ  mà .
"Thực… thực , nam nhân khác cũng… cũng …"
"Ngươi  gì?" Hắn gầm.
Ta giật , nước mắt tuôn. Chiêu   hiệu quả, vẻ mặt  dịu  đôi chút. Hắn hít sâu, trầm giọng: "Về ,     những lời  nữa, nhớ ?"
Ta gật liên tục, "Nhớ , nhớ ."
Ánh mắt  găm  , đột nhiên : "Từ nay về ,   gặp nữ nhân đó nữa."
Ai? Sở Sở ?
Không !
"Ta  !"
Hắn ngạc nhiên cau mày, "Ngươi  gì?"