Minh Hôn - 977
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:44:59
Lượt xem: 18
Độc đạo trưởng nghe xong thì không khỏi cảm thấy có chút cảm động: “Vất, vất vả cho mọi, mọi người rồi!”
Lão Phong lắc đầu: “Không vất vả, sư phụ, hiện tại người cảm thấy thế nào?”
“Đúng vậy đấy lão Độc, ông cảm thấy thế nào rồi?” Sư phụ cũng ngồi xổm xuống, hỏi thăm tình huống của Độc đạo trưởng.
Tuy rằng Độc đạo trưởng rất suy yếu, nhưng lúc này vẫn lộ ra một tia mỉm cười, đồng thời gật đầu nói: “Ừm! Cũng không tệ lắm, chỉ là lúc nhìn đồ vật thì đều biến thành một màu đỏ!”
Mọi người khẽ cau mày, bọn họ đều nhìn ra vì sao Độc đạo sĩ lại xuất hiện tình huống như vậy.
Bởi vì hai mắt của Độc đạo trưởng, căn bản cũng không có khôi phục lại bình thường.
Bởi vì đây là đôi mắt của một con dã thú, cho nên lúc nhìn thấy đồ vật đương nhiên sẽ khác với những gì người thường nhìn thấy.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp giải thích thì có một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên truyền đến từ hướng bia mộ cách đó không xa: “Yêu độc ở trong cơ thể của đạo trưởng đã xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch*, tuy đã bị nhổ bỏ nhưng hai mắt lại tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, cho nên sau này đôi mắt của đạo trưởng cũng chỉ có thể là như thế.”
(Kỳ kinh bát mạch là tên gọi chung của tám mạch: Nhâm mạch, Đốc mạch, Xung mạch, Đới mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch trong Trung y)
Giọng nói này đột nhiên xuất hiện, làm cho tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Mà tôi là người đầu tiên nhận ra, giọng nói này không ai khác chính là nữ quỷ Chu Vận.
Có lẽ người thi thuật vào tối hôm qua cũng có thể là Chu Vận.
Hiện giờ Chu Vận đã lên tiếng, như vậy thì đôi mắt của Độc đạo trưởng chỉ sợ không có cách nào có thể khôi phục lại nguyên dạng.
Vừa nghĩ tới đây, lão Phong đã vội vàng hỏi một câu: “Xin hỏi có còn biện pháp nào khác có thể giúp sư phụ của tôi khôi phục lại trạng thái ban đầu không?”
“Không có!” Chu Vận trả lời rất đơn giản và nhẹ nhàng.
Lão Phong nghe vậy thì có chút thất vọng, nhưng Độc đạo trưởng lại không cho là như vậy, ông ấy nhờ lão Phong giúp mình đứng dậy, sau đó hướng về phía tấm bia đá rồi nói với Chu Vận: “Cảm ơn ân cứu mạng của cô, cho dù sau này đôi mắt của tôi chỉ có thể như thế này, bần đạo cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi!”
Nói xong, Độc đạo trưởng khom lưng trước bia mộ của Chu Vận.
Tuy nhiên, Chu Vận lại cười vài tiếng “ha hả”: “Không cần cảm ơn tôi. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Đinh Vĩ đi! Nếu không phải vì nể mặt anh ta và chị gái của tôi thì tôi cũng lười quan tâm đến những chuyện nhàm chán này!”
Độc đạo trưởng nghe xong, không khỏi quay đầu lại nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/977.html.]
Nhưng tôi biết rất rõ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì nể mặt Thượng Quan Thư.
Tôi không nghĩ mình có bao nhiêu mặt mũi mà có thể khiến Chu Vận nghe tôi sai sử như vậy.
Nhưng lúc này, tôi vẫn chắp tay trước tấm bia đá của Chu Vận rồi nói: “Lần này cảm ơn cô rất nhiều, ngày khác nhất định sẽ dâng lên lễ vật tốt nhất cho cô!”
Chu Vận nghe xong thì lười biếng đáp lại một câu: “Dâng lễ vật thì miễn đi, đại chiến đang đến gần, tốt hơn hết là anh nên đề cao đạo hạnh của mình nhiều hơn đi! Miễn cho đến lúc đó lại cản chân chị gái của tôi!”
Trận đại chiến mà Chu Vận đang nhắc đến, có lẽ có liên quan đến huyết cừu với tà giáo Mắt Quỷ, chứ không phải trận chiến sắp tới tại cứ điểm ở núi Lang Nha.
Tôi không nói nhiều mà chỉ vừa chắp tay, vừa nói một tiếng: “Được”!
Chu Vận ngáp một cái, có chút buồn ngủ: “Cứ quyết định như vậy đi! Trời trở lạnh, bổn tiểu thư cũng mệt rồi, cho nên mọi người giải tán hết đi!”
Cô ấy vừa dứt lời, chúng tôi chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo xung quanh đang nhanh chóng biến mất như thủy triều, mà Chu Vận cũng không phát ra âm thanh nào nữa.
Mọi người đều biết rõ Chu Vận đã “đi rồi”, cho nên không có ý định tiếp tục ở lại nữa.
Mọi người đều cảm thấy rất biết ơn, đều chắp tay trước bia mộ của Chu Vận, sau đó mới đỡ Độc đạo trưởng xoay người trở về nhà…
******************
Cuối cùng thì yêu độc ở trong cơ thể của Độc đạo trưởng cũng bị tiêu trừ, mà tảng đá treo ở trong lòng của chúng tôi cũng coi như là đã rơi xuống.
Chỉ tiếc là sau này, cặp mắt kia của Độc đạo trưởng sẽ chỉ có thể tồn tại ở dưới dạng tình thế “mắt thú” mà thôi.
Hơn nữa, ngày sau lúc mà ông ấy nhìn vào đồ vật, màu sắc chủ đạo của nó cũng sẽ chỉ là màu đỏ.
Vốn tưởng rằng Độc đạo trưởng sẽ vì đó mà cảm thấy có chút bài xích, nhưng nào biết tâm thái của Độc đạo trưởng lại tốt đến như thế.
Bộ dạng đó giống như không có chuyện gì, thậm chí còn yêu cầu lão Phong mua cho ông ấy một chiếc kính râm thời trang.
Ông ấy nói chỉ cần đeo kính râm lên thì cũng không ai biết mắt của ông ấy là mắt thú.
Ngày sau nếu có đi trảm yêu trừ ma, xem bệnh cứu người thì cũng không chậm trễ một chút nào.
Nhìn thấy tâm tình của Độc đạo trưởng tốt như vậy, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.