Minh Hôn - 886
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:07:36
Lượt xem: 17
Hai con mắt hoàn toàn khác nhau nhìn thẳng vào Lão Phong.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của ông ấy lại vô cùng kỳ lạ.
Một nửa lộ ra vẻ tức giận dữ dội, nhưng nửa còn lại lại lộ ra vẻ bình tĩnh, cực kỳ vặn vẹo và quái dị.
Độc đạo trưởng cũng thử phát ra vài tiếng, nhưng thanh âm lại có chút cổ quái, có vài chữ nghe không rõ, thỉnh thoảng còn mang theo một tiếng gào thét.
"Tiểu, Tiểu Phong, gào! Sư phụ, sư phụ không sao, ngao ngao..." Độc đạo trưởng lắp bắp nói, tựa hồ bên trong cơ thể còn có một con dã thú đang sống, hiện đang tranh giành quyền khống chế cơ thể với ông ấy.
"Lão già khốn kiếp, ông vẫn có thể chống lại được! Ông còn chưa thấy cảnh tôi đem cái tên rác rưởi c.h.ế.t dẫm này g.i.ế.c trở về đâu!" Phong ca tỏ ra cực kỳ vô lại mà nói, nhưng hai tay vẫn gắt gao đè nặng Độc đạo trưởng xuống.
Độc đạo trưởng lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Lần này, xem ra, xem ra là tôi muốn ngã xuống rồi, ngao ngao..."
“Sư phụ yên tâm, con sẽ tìm được cách cứu người mà!” Lão Phong tiếp tục nói, nhìn khuôn mặt vẫn đang vặn vẹo của sư phụ, không khỏi rơi xuống hai hàng nước mắt.
"Không cần lo lắng, sư phụ, nếu như, sư phụ thật sự, thật sư mất đi lý trí, nhớ kỹ, nhớ kỹ giết, g.i.ế.c sư phụ..."
Vừa nói ra lời này, cơ thể của Độc đạo trưởng đột nhiên run lên, kêu hai tiếng “Ngao ngao”, kịch liệt run rẩy.
Con mắt vốn dĩ đã lấy lại được sự bình tĩnh và trong sáng, lúc này lại biến thành con ngươi của động vật.
Kết quả là Độc đạo trưởng lại bắt đầu mất đi lý trí, bắt đầu “Ngao ngao” gầm nhẹ, giãy giụa không ngừng.
Nhưng sức vùng vẫy đã nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng là mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Thấy Độc đạo trưởng đã bất tỉnh, tôi liền nói với mọi người: "Chúng ta đưa Độc đạo trưởng về nghỉ ngơi trước đã! Sau đó sẽ bàn kế hoạch kỹ lưỡng hơn."
Mọi người cũng đồng ý, cho dù có ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, trở về trước an bài đâu vào đấy rồi nói tiếp.
Dù sao trong cơ thể của mỗi một người trong chúng tôi vẫn còn sót lại yêu độc của yêu khí, cũng cần phải được loại bỏ hoàn toàn.
Nếu không, những chất độc còn sót lại này sẽ dần dần nhiều lên, vào đêm trăng tròn tiếp theo sẽ bùng phát trở lại.
Lão Phong nghe tôi nói như vậy, cũng lập tức “ừ” một tiếng rồi cõng Độc đạo trưởng ở trên lưng.
Sau đó, nhóm chúng tôi bắt đầu trở về nhà.
Mới đi được nửa đường, tôi thấy bốn người Từ Lâm Tĩnh, Dương Tuyết, Tống Sơn Hà và Ngô Hưng Long cũng đang vội vã chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/886.html.]
Sau khi bọn họ đưa Vương Thừa Càn đạo trưởng, Trần Tử Dịch đạo trưởng và Lão Tần Gia trở lại bệnh viện, bởi vì cảm thấy lo lắng cho chúng tôi cho nên đã đặc biệt chạy đến đây để gặp chúng tôi.
Khi nhìn thấy Độc đạo trưởng ở trên lưng Lão Phong đã hoàn thành giai đoạn yêu hoá thứ nhất, nguyên một đám đều nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Những lông tóc của dã thú đó mọc ở bên ngoài cơ thể của Độc đạo trưởng, còn có móng vuốt sắc nhọn kia trông rất đáng sợ.
Mọi người không còn cách nào khác ngoài việc quan tâm thăm hỏi vài câu.
Vì đang vội cho nên tôi cũng không nói nhiều với mấy người bọn họ, chỉ bảo bọn họ trở lại bệnh viện để chăm sóc hai vị Trần - Vương tiền bối và Lão Tần Gia trước.
Về phần chúng tôi thì hộ tống Độc đạo trưởng nhanh chóng lên xe của tôi, rồi đi về hướng trấn Thanh Thạch.
Lúc chúng tôi về đến trấn Thanh Thạch thì đã gần năm giờ, trời cũng sắp sáng.
Sau khi Thượng Quan Thư và Mạc bà bà đến trấn Thanh Thạch, bọn họ cũng không ở lại lâu.
Dù sao trời đã gần sáng, cho nên bọn họ cũng cần phải nhanh chóng quay trở về.
Nhưng trước khi đi còn nói với tôi, sau khi bọn họ trở về sẽ tìm cách chữa khỏi cho Độc đạo trưởng, giúp Độc đạo trưởng thoát khỏi giai đoạn yêu hoá thứ nhất và khôi phục lý trí.
Lại nói một khi bên phía bọn họ có manh mối sẽ liên hệ ngay với chúng tôi...
***********************
Sau khi Thượng Quan Thư và Mạc bà bà rời đi, mấy người chúng tôi đã đưa Độc đạo trưởng trở lại Bách Thảo Đường.
Bởi vì chúng tôi không có loại thuốc của Nhật Nguyệt Thần Giáo, cũng chính là loại có thể giúp cho yêu đạo của Nhật Nguyệt Thần Giáo tỉnh táo trong quá trình yêu hoá.
Cho nên sau khi Độc đạo trưởng tỉnh lại một hồi, ông ấy vẫn sẽ phát cuồng như trước, cũng sẽ giống như một con dã thú.
Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể dùng dây thừng để trói Độc đạo trưởng lại.
Chỉ có như vậy thì mới có thể đảm bảo an nguy cho Độc đạo trưởng, đồng thời cũng tránh được việc bị Độc đạo trưởng sau khi bị thú tính khống chế làm hại những người vô tội xung quanh.
Cũng trong khoảng thời gian này, sư phụ đã lộ ra bộ mặt vô cùng đau buồn.
Ông ấy cũng đã kể lại toàn bộ quá trình Độc đạo trưởng bị yêu hoá, nói lúc đó ông ấy và Độc đạo trưởng vốn đang nghỉ ngơi ở trong phòng.
Nhưng vừa tới giờ Tý, cả hai tỉnh dậy với cơn ho không thể giải thích được, đồng thời cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ đang di chuyển ở trong cơ thể.