Minh Hôn - 88
Cập nhật lúc: 2024-07-10 20:22:48
Lượt xem: 83
Nhà của Văn tiểu thư cách ngọn núi này xa như vậy, mới qua mấy ngày, con mèo hoang này đã chạy tới đây, chắc chắn có chỗ không đúng.
Vừa nghĩ tới đây, tôi gấp gáp gọi Bạch Phong một tiếng: “Lão Phong, cậu nhìn bên kia xem!”
Bạch Phong mang theo vẻ mặt nghi hoặc, sau đó nhìn theo hướng tôi chỉ.
Kết quả vừa thấy, sắc mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc : “Là, là con mèo hoang đó!”
“Cái gì mà mèo hoang?” Sư phụ khó hiểu.
Tôi vội vàng giải thích nói: “Chính là con mèo hoang đã đứng trên quan tài trong đêm mà t.h.i t.h.ể của Văn tiểu thư đã biến thành cương thi!”
“Con mèo này đột nhiên xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên! Quỷ thiên sư và ác quỷ kia rất có thể đang ở chỗ này.
Hơn nữa cơ thể của con mèo này rất to lớn, tuyệt đối không phải là mèo hoang mà là thi miêu được người nuôi dưỡng.” Sư phụ lại lần nữa mở miệng.
Tôi đã từng nghe nói về thi miêu, đó là một loại mèo được nuôi dưỡng bằng thịt của người chết. Sau khi loại mèo này lớn lên, cơ thể của chúng sẽ lớn hơn những con mèo bình thường, hơn nữa chúng nó cũng rất hung dữ.
Quan trọng nhất chính là, loại mèo này có thi khí rất nặng, có thể thông qua tiếng kêu nhiếp hồn, làm rối loạn tâm trí con người.
“Không sai, nó chính là thi miêu. Con thi miêu này có cơ thể to lớn như vậy, chắc chắn là được người ta nuôi dưỡng.
Chúng ta đi theo nó! Nói không chừng có thể tìm thấy chủ nhân của thi miêu!” Độc đạo trưởng nói.
Vừa dứt lời, Lão Tần gia liền có chút sốt ruột: “Một khi đã như vậy, còn chần chờ gì nữa!” Nói xong, Lão Tần gia nhặt một cục đá ném về phía con mèo đen: “Súc sinh!”
Con mèo đen vốn dĩ đang nằm trên tảng đá xanh mà híp mắt ngủ, lúc này dường như nó đã phát hiện ra nguy hiểm, nó bỗng mở mắt, thân thể nhảy vọt lên, trực tiếp né tránh hòn đá. Miệng nó gầm lên một tiếng “Meo”.
Tiếng kêu rất lớn nhưng cũng rất thô. Đôi mắt u ám gắt gao trừng chúng tôi, rõ ràngnó chẳng sợ người chút nào.
“Súc sinh, mày còn kêu phải không!” Lão Tần gia tiếp tục mắng. Nói rồi ông lại nhặt lên một cục đá ném về phía nó.
Sau vài lần né tránh, con mèo đen đã xoay người chạy về một hướng khác.
Sư phụ và Độc đạo trưởng nhìn thấy vậy, lập tức hô to: “Đuổi theo!”
Chúng tôi bắt đầu đuổi theo mèo đen, tốc độ của nó rất nhanh, nhưng từ đầu đến cuối chúng tôi cũng chưa từng mất dấu.
Khoảng năm phút sau, chúng ta xông vào một lùm cỏ dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/88.html.]
Sau khi khi chui ra từ lùm cỏ, bỗng nhiên chúng tôi phát hiện ngôi miếu đổ nát mà chúng tôi đang tìm kiếm đã xuất hiện ở trước mặt ……
Khi nhìn thấy ngôi miếu cổ, trong phút chốc mọi người đều sửng sốt, sau đó liền lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công, không nghĩ tới ngôi miếu cổ này lại bị che khuất sau bụi cỏ rậm rạp, cách chúng tôi cũng không xa.
Bởi vì nơi này lưng tựa sát núi và bị rừng cây rậm rạp che phủ, nếu không tới gần, căn bản không thể nào phát hiện ra ngôi miếu đổ nát này, khó trách chúng tôi tìm hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm được.
Còn con mèo đen to lớn kia, lại đang chạy như bay về phía ngôi miếu này.
Nhìn đến đây, vẻ mặt của sư phụ liền trầm xuống: “Xem ra chỗ Văn Trọng nói, chính là ở chỗ này.
Đi thôi, chúng ta vào xem thử một chút bên trong có gì! Mọi người hãy quan sát thật kĩ, đề phòng ngừa bị đánh lén.”
Nghe sư phụ nói xong, mọi người đều gật đầu.
Chúng tôi nhanh chóng lấy nước mắt trâu, bôi vào mí mắt.
Sau khi cảm giác mát lạnh qua đi, cảnh tượng hoang vu trước mắt bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tôi nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy chỗ nào khác thường, càng không nhìn thấy du hồn dã quỷ .
Chỉ là trong không khí, có một ít sương trắng do âm khí ngưng tụ tạo thành.
Nhận thấy xung quanh không có nguy hiểm, mọi người bắt đầu đi về phía ngôi miếu.
Ngôi miếu này đã bị hư hỏng nặng, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, không biết đã bỏ hoang bao lâu.
Càng tới gần ngôi miếu, tôi càng cảm nhận được sự u ám, âm khí cũng nặng hơn, không khí ở bên trong còn khiến cho người ta có cảm giác u uất, bực bội.
Thời điểm mọi người đi đến trước cửa, sư phụ và Độc đạo trưởng đã cố ý để tôi và Bạch Phong lui về phía sau, che chắn cho chúng tôi, đề phòng lúc vào nhà, bị mấy thứ đồ dơ bẩn đập vào mặt.
Về phần Lão Tần gia thì đi cuối cùng, đề phòng đằng sau có thể xuất hiện nguy hiểm.
Lúc này đã đến trước cửa, trên cách cửa gỗ rách nát đã bị phủ kín một lớp rêu xanh, mang theo mùi hôi thối.
Độc đạo trưởng và sư phụ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tôi liền nhìn thấy Độc đạo trưởng đã dùng mũi kiếm của kiếm gỗ đào c.h.é.m lên cánh cửa.
Lập tức, cánh cửa đã phát ra âm thanh chói tai “cạch cạch cạch” giữa bốn bề vắng lặng, bị đẩy ra từng chút một.
Theo tiếng kêu đó, mọi người ai nấy đều căng thẳng.