Minh Hôn - 846
Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:02:49
Lượt xem: 14
Hồ Mẫu lợi hại cỡ nào, những tên Hồ Yêu như bọn họ đương nhiên biết rõ.
Hồ Mẫu chính là Hồ Yêu mạnh nhất trong ngàn năm qua, càng là người đã đạt tới Hồ Yêu đại thành, sớm đã tu luyện thành chín đuôi.
Khắp dãy núi Tần Lĩnh, không có một con yêu quái nào có đạo hạnh cao hơn Hồ Mẫu.
Ngay lúc Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi kinh ngạc, sư phụ, Độc đạo trưởng, Lão Phong và những người khác đều dựa vào nhau mà bước gần tới tôi.
Bọn họ giơ kiếm gỗ đào lên, lạnh lùng mà đề phòng xung quanh.
Sư phụ đưa lưng về phía tôi rồi nói: "Tiểu Vĩ, đừng sợ. Sư phụ ở đây!"
Trong tiềm thức của sư phụ, ông ấy vẫn muốn bảo vệ tôi.
Thậm chí vào lúc này, Lão Phong còn lấy ra một viên thuốc màu đen, hiển nhiên là muốn cưỡng ép Phong ca cũng chính là Hàn Tuyết Phong ở trong cơ thể của cậu ta tỉnh lại.
Về phần tên thủ lĩnh và những tên yêu đạo kia cũng đã dừng lại những náo động kia, còn cái tên thủ lĩnh áo đen có hoa văn nhật nguyệt ở trên trán kia cũng không còn điên cuồng cười to nữa.
Bởi vì hiện giờ chúng tôi đã bị vây chật như nêm cối, cho nên tên thủ lĩnh kia lập tức ngẩng cao đầu mà tiến về phía chúng tôi.
Cùng lúc đó, tên thủ lĩnh kia lại lạnh lùng nói: "Với đạo hạnh ít ỏi của mấy người mà còn dám ở trước mặt Lăng Thiên tôi làm càn. Hôm nay tôi sẽ cho mấy người biết, uy nghiêm của Nhật Nguyệt Thần Giáo và sự lợi hại của Lăng Thiên tôi!"
Nói xong, tên này đột nhiên giơ tay, hung hãn định xông vào c.h.é.m c.h.ế.t chúng tôi.
Tôi đã tính toán thời gian chuẩn xác, ngay trước khi tên này giơ tay, bỗng nhiên tôi kết ấn và cuối cùng là gầm nhẹ một tiếng: “Thượng Quan Thư.”
Vừa nói ra lời này, ấn đen ở trên cánh tay phải đã lập tức phát huy tác dụng.
Chỉ nghe tiếng nổ “rầm” của không khí, lấy tôi làm trung tâm, lập tức tản ra một luồng khí âm hàn vô cùng mãnh liệt.
Không chỉ có như thế, từng luồng khí trắng tỏa ra từ ấn đen ở trên tay trái của tôi, rồi nhanh chóng hội tụ và ngưng tụ ở trước mặt tôi, dần dần biến thành bộ dáng của một người.
Lăng Thiên kia vốn định ra tay, lại đột nhiên phát hiện tôi có điểm khác thường, sau đó gã không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc.
Lúc gã đang giơ tay lên thì hơi khựng lại.
Nhưng khi gã đột nhiên dừng lại, thân ảnh xinh đẹp của Thượng Quan Thư đã xuất hiện, sau đó đứng ở trước mặt chúng tôi, đối diện với cái tên thủ lĩnh của Tà giáo được gọi là Lăng Thiên kia...
******************
Lúc Thượng Quan Thư xuất hiện vào thời khắc quan trọng này, nhìn vẻ đẹp tuyệt thế của cô ấy, trong lòng tôi không khỏi trở nên kích động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/846.html.]
Sau đó tôi hướng về phía Thượng Quan Thư kêu một tiếng: “Thi Muội!”
Thượng Quan Thư hơi quay đầu lại, nhưng khi cô ấy nhìn thấy bộ dáng của tôi thì không khỏi nhướng mày: “Anh bị thương rồi sao?”
Trong giọng nói của Thượng Quan Thư có chút tức giận, nhưng tôi lại mỉm cười rồi nói: "Không sao, vết thương nhỏ thôi!"
Nhưng Thượng Quan Thư lại lộ ra vẻ mặt càng thêm tức giận: "Hừ! Trừ tôi ra, ai cũng không được phép đả thương anh. Chẳng lẽ anh bị thương là do mấy tên quái vật không phải người cũng không phải yêu này làm sao?"
Thượng Quan Thư thấy tôi bị thương mà tức giận, khiến cho lòng tôi xuất hiện một sự ấm áp khó tả.
Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, cái tên Lăng Thiên kia đã nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Thư, lạnh lùng nói: “Cô là ai?”
Thượng Quan Thư nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên, lạnh lùng đáp lại ba chữ: "Thượng Quan Thư."
Vừa nói ra lời này, cái tên Lăng Thiên kia không khỏi nhíu mày: "Cô, năm xưa cô chính là đệ nhất chiến khôi của Mắt Quỷ?"
"Hừ! Biết được cũng nhiều đấy." Thượng Quan Thư lại lên tiếng, lạnh lùng đáp.
Hơn nữa lời còn chưa dứt, Thượng Quan Thư đã ra tay.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh to lớn của khí âm hàn đã quét qua bốn phương.
Ngoại trừ cái tên thủ lĩnh Lăng Thiên, tất cả các yêu đồ của tà giáo đang đứng ở xung quanh chúng tôi đều bị đánh bật ra sau vài bước.
Mà lúc này, Thượng Quan Thư mới lộ ra bộ mặt thật của cô ấy ở trước mặt tôi, Hồ tộc và sư phụ.
Nhưng trong mắt của đám người Lão Phong, Độc đạo trưởng, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết thì đó cũng chỉ là một bóng người mơ hồ, không thể nhìn rõ được diện mạo.
Nhưng bọn họ đều biết đây là Bảo Gia Hồn của tôi, còn những chuyện khác thì do tôi không nói cho nên bọn họ cũng không biết gì cả.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là sau khi Thượng Quan Thư ra tay, cái móc câu ở trong tay Lăng Thiên cũng bổ mạnh về phía Thượng Quan Thư.
Thượng Quan Thư vừa vung tay lên, một hư ảo của thanh kiếm lá liễu xuất hiện, trực tiếp va chạm vào cái móc câu kia.
“Phanh” một tiếng trầm vang, hai cổ lực lượng hoàn toàn khác nhau kia đã va chạm vào nhau, ngay lập tức bùng phát ra một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Mà bên phía chúng tôi đều không thể ngăn cản được đạo khí cường đại này, trực tiếp bị chấn lui.
Mà những tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở khu vực bên ngoài, vào lúc này cũng đã phản ứng lại.
Tất cả bọn chúng lần lượt phát ra một tiếng hét điên cuồng, giơ móng vuốt sắc nhọn và tiếp tục lao về phía chúng tôi.