Minh Hôn - 826
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:08:20
Lượt xem: 15
Đây là lần khó chịu nhất kể từ khi tôi trở thành một người trừ tà.
Lúc đầu, trong lòng tôi cũng có mâu thuẫn.
Nhưng mâu thuẫn đó thì còn có thể hiểu được, còn hiện tại thì không.
Nói cách khác, chúng tôi dường như đã trở thành người xấu.
Ngay từ đầu khi cô Chu tìm đến chúng tôi, chúng tôi tìm được Hoàng tiên sinh, lại đến lúc cái c.h.ế.t của Hoàng tiên sinh và mẹ anh ta.
Tất cả điều này đều là do sự tham gia của chúng tôi gây ra.
Nói cách khác, nếu chúng tôi không quản đến “chuyện của người khác” này, có lẽ Hoàng tiên sinh đã không chết.
Anh ta sẽ tiếp tục là đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, gia đình của cô Chu cũng sẽ không bị chia cắt.
Tuy nhiên, với tư cách là một người trừ tà, nếu đã biết Hoàng tiên sinh là giáo chúng của tà giáo, hơn nữa Hoàng tiên sinh không những không hối cải mà còn cho rằng do cuộc sống và hoàn cảnh hiện tại bắt buộc nên mới phải chọn cách này.
Vậy thì những người trừ tà như chúng tôi chỉ có thể kết liễu mạng sống của anh ta, điều này đồng nghĩa với việc đã đụng chạm đến gia đình cô Chu.
Lúc này bị sư phụ dắt tay rời đi, trong đầu tôi đều nghĩ về chuyện này.
Sư phụ nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, liền nói thẳng: "Tiểu Vĩ, đây là việc chúng ta phải làm. Nếu con đã chọn công việc này, vậy thì con phải chịu đựng sự hiểu lầm của người khác."
"Giống như bây giờ, rõ ràng chúng ta tuân thủ bổn phận, làm những việc nên làm, nhưng cuối cùng lại bị coi là người xấu, là bọn đạo sĩ bất tài, con nói xem chúng ta nên tìm ai nói cho ra lẽ đây?"
Sư phụ nói một cách bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thấy sư phụ như vậy, tôi quay đầu lại nói: "Sư phụ, người không thấy khó chịu sao? Người không muốn giải thích với cô Chu sao?"
"Giải thích? Giải thích như thế nào? Sư phụ nói cho con biết, chuyện này không giải thích được, việc làm của chúng ta căn bản không được người khác công nhận, có một số việc con căn bản không thể nói, cho dù nói ra cũng sẽ không có người tin. Con đi nói với cô Chu, nói rằng chồng cô ấy bị ung thư nên tham gia vào một tà giáo, đã g.i.ế.c hơn ba mạng người, hơn nữa còn suýt g.i.ế.c chúng ta, con nghĩ cô Chu sẽ tin không?"
Sư phụ nói một tràng dài, này đó tôi đều biết rất rõ. Nhưng khi nó được nói ra từ miệng của sư phụ, cảm giác có chút khác biệt.
Sư phụ nói đúng, đã chọn nghề này thì phải học cách nhẫn nhịn, chịu đựng hiểu lầm của người khác.
Tôi hít một hơi thật sâu để làm dịu đi những cảm xúc nôn nóng của mình.
Nếu muốn tiếp tục, chỉ có thể phải chịu đựng càng nhiều ánh mắt xem thường và hiểu lầm hơn trong tương lai.
Sư phụ vỗ vai tôi: "Có lẽ đây là số phận đã an bài, chúng ta không thể làm gì được. Chúng ta chỉ cần là chính mình, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của người trừ tà là được rồi. Còn về những cái khác, nghĩ nhiều cũng vô dụng."
Nói xong, sư phụ đưa cho tôi một điếu thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/826.html.]
Tôi hút hai cái, cảm nhận được mùi vị của nicotin. Mặc dù hơi buồn, nhưng nhìn chung tâm trạng đã tốt hơn nhiều, cũng lý giải được hết thảy.
Một lúc sau chúng tôi đã đi ra cổng nghĩa trang, tôi quay đầu lại nhìn.
Cô Chu vẫn ở trên đỉnh núi, tiếp tục đốt giấy tiền vàng mã cho chồng, làn khói trắng xám cứ bốc lên rồi phiêu tán.
Tôi thở dài, cuối cùng xoay người cùng sư phụ rời đi nơi này.
Lần này, chúng tôi không được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lại ngoài ý muốn thu hoạch được rất nhiều tin tức, trong đó quan trọng nhất là về Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Bề ngoài ngụy trang là một công ty hậu cần, trên thực tế lại là một tổ chức tà giáo.
Hơn nữa, những lời cuối cùng của Hoàng tiên sinh thậm chí còn kinh khủng hơn.
Tà giáo này thế mà lại có ý định biến tất cả mọi người trên thế giới thành những con quái vật người không ra người yêu không ra yêu. Lý do là gì?
Chẳng lẽ thủ lĩnh là một tên có nội tâm vặn vẹo biến thái? Hay là nói đây là giáo lý vặn vẹo của Nhật Nguyệt Thần Giáo?
Nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện này nhất định phải để cho những Đạo giáo bên ngoài biết.
Biết có một tà giáo như vậy tồn tại, để những giáo phái lớn đó đến quản.
Sau đó, tôi và sư phụ lên xe, nhanh chóng trở về trấn Thanh Thạch.
Khi chúng tôi về đến thị trấn, sư phụ và tôi đã ở bên ngoài dùng bữa, sau đó trở về nhà.
Chúng tôi đã hai ngày một đêm không ngủ, do đó rất buồn ngủ, thậm chí còn bị thương.
Tôi cho sư phụ uống thuốc rồi dìu sư phụ về phòng nghỉ ngơi.
Còn nình thì nhấc điện thoại gọi cho Dương Tuyết trước.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Đinh Vĩ, anh đang làm gì vậy?”
"Dương Tuyết này, bây giờ cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với cô." Tôi lập tức mở miệng nói.
Sau đó liền nghe thấy Dương Tuyết đáp: "Ừm! Tôi rảnh. Có chuyện gì?"
Nghe thấy Dương Tuyết nói rảnh, tôi không chút do dự kể cho Dương Tuyết nghe tất cả những gì chúng tôi thấy đêm qua.
Sau khi nghe xong, Dương Tuyết cũng có vẻ hơi kinh ngạc, đồng thời cũng không biết gì về Nhật Nguyệt Thần Giáo hay nhà họ Diêm.