Minh Hôn - 820
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:06:19
Lượt xem: 9
Bởi vậy, tôi quay đầu nói với sư phụ: “Sư phụ, giúp con ngăn bọn chúng lại một chút. Con tính mời Hồ tiên bám lên người!”
Su phụ nghe tôi nói vậy, trực tiếp gật đầu: “Được! Cứ giao cho sư phụ!”
Nói xong, sư phụ bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, một tay ông kết ấn đồng thời giơ cây kiếm gỗ đào trong tay lên “Phụt” một tiếng.
Ông ấy phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhuộm đỏ cả thanh kiếm gỗ đào.
Đồng thời, sư phụ dùng kiếm chỉ thẳng vào giữa hai đầu chân mày của mình rồi rống to một tiếng: “Cấp cấp như luật lệnh, mở!”
Vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, đạo khí tỏa ra từ trong cơ thể sư phụ dường như tăng lên gấp đôi.
Tôi chỉ cảm thấy một luồng đạo khí mãnh liệt đang cuồn cuộn xuất hiện. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy hơi thở của sư phụ mạnh hơn hồi nãy rất nhiều, hai mắt có hơi đỏ ngầu.
Không chỉ có như thế, sau khi sư phụ làm như vậy, sức chiến đấu của ông dường như cũng cao hơn không ít.
Có hai tên yêu nhân không biết sống c.h.ế.t mà nhào tới, sư phụ lập tức giơ cây kiếm lên c.h.é.m mạnh liên tục.
Nhát kiếm lập tức chặt đứt cánh tay của một tên yêu nhân, tên yêu nhân còn lại thì bị sư phụ đá bay ra xa.
Khi nhìn thấy như vậy, tôi có hơi kinh ngạc.
Trời đất, sư phụ, đây là đạo pháp gì vậy? Sao trong nháy mắt người lại trở nên mạnh như vậy?
Mặc dù trong lòng rất là nghi ngờ nhưng lúc này tôi cũng không có dư thời gian để quan tâm hỏi han nữa.
Dưới sự bảo vệ của sư phụ, tôi nhanh chóng rút ra một nén nhang đặc biệt, chỉ dài cỡ một ngón tay.
Tôi nhanh chóng dùng bật lửa đốt nhang và cắm xuống đất.
Hai tay kết ấn, trong miệng thì thầm niệm chú.
Thời gian này có hơi lâu cho nên bình thường trong lúc chiến đấu, tôi cũng không muốn mời Hồ tiên cho lắm.
Cần phải trì hoãn một hồi lâu, trong lúc đó có thể xảy ra rất nhiều biến cố.
Bởi vậy việc triệu hồi Hồ tiên có hơi phiền phức một chút.
Nhưng cũng may giờ phút này sư phụ đã trở nên mạnh mẽ, hơn nữa vị trí này của tôi cũng tương đối tốt.
Phía sau tôi có một cái cây lớn, sư phụ không cần phải trông chừng tôi.
Ông chỉ cần đứng trước mặt tôi là có thể bảo vệ tôi một cách hoàn hảo.
Thực lực của sư phụ lúc này vô cùng lớn, đạo pháp siêu việt.
Một kiếm hay một cú đá đều vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không giống như là một ông già mà giống như là “Máy bay ném b.o.m hình người vậy”.
Đạo thuật mạnh như vậy, về sau nhất định phải kêu sư phụ truyền lại cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/820.html.]
Cứ như vậy, sư phụ ở trước người tôi ngăn cản ba bốn phút.
Đừng chỉ nhìn ba bốn phút đó. Chỉ với ba bốn phút này thôi, cả người sư phụ cũng bị thương vài chỗ.
Sư phụ dường như dùng chính mạng sống của mình để tranh thủ cho tôi vài phút ngắn ngủi này.
Sau khi niệm chú mời tiên xong, tôi không có chút do dự nào, hai tay nhanh chóng hợp ấn, đồng thời miệng còn vang lên tiếng gầm nhẹ: “Đệ tử Đinh Vĩ, thỉnh cầu Đại Tiên của Hồ Tộc giúp đỡ!”
Núi rừng đang yên lặng bỗng nổi lên một trận gió lớn.
“Hô hô hô”. Thổi lên khiến cây cối xung quanh không ngừng phát ra tiếng động.
Không chỉ có như thế, một luồng yêu khí khổng lồ chợt xuất hiện, lấy tôi làm trung tâm bắt đầu tấn công xung quanh.
Mà bên trong làn khói của nén nhang trong nháy mắt xuất hiện một cái đầu hồ ly rất lớn ngay trước mặt tôi.
Đầu hồ ly đột nhiên mở miệng và lao về phía tôi.
Nhưng ngay khi nó đến gần cơ thể tôi, nó nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể tôi và biến mất ngay lập tức.
Mà cũng trong nháy mắt, tôi dần dần mất quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Hai mắt khép mở, tôi phát hiện Hồ tiên đã bám lên người.
Còn ai đến thì tôi vẫn chưa biết.
Sau đó, tôi hỏi người ở bên trong cơ thể mình: “Đệ tử Đinh Vĩ, xin hỏi là vị Hồ tiên nào đã hiển linh! Là Hồ Lục gia à?”
Bởi vì Hồ Lục gia là Hồ Tiên có trách nhiệm che chở và bảo vệ an toàn cho tôi ở trấn Thanh Thạch cho nên khi tôi mời tiên thì khả năng cao sẽ do Hồ Lục gia tới.
Đương nhiên, tôi là đệ tử xuất mã của cả Hồ tộc cho nên toàn bộ tiên gia của Hồ tộc đều có thể bám lên người tôi.
Lúc này, Hồ tiên đang điều khiển cơ thể của tôi đã thăm dò trái phải. Cũng không trả lời mà đột nhiên vung tay lên.
Đột nhiên, một luồng yêu lực vô cùng khổng lồ được đánh ra giống như gió bão và sóng thần vậy.
Vốn có ba tên yêu nhân đang xông lên tấn công chúng tôi, trong nháy mắt đã bị yêu lực đánh bay. Chúng nằm trên mặt đất kêu rên liên tục, khó có thể đứng dậy.
Sư phụ đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía tôi: “Tiên gia của Hồ tộc!”
Mãi cho đến lúc này, tiên gia ở trên người tôi mới mở miệng nói: “Bổn tọa là Nguyệt Tiểu Khê.”
Khi tôi nghe được ba chữ “Nguyệt Tiểu Khê”, trong lòng tôi chấn động.
Nguyệt Tiểu Khê, đây chính là tên của Hồ Mẫu ở núi Hồ.
Không ngờ lúc này đây người mà tôi mời đến không phải là Hồ Lục gia mà lại là Hồ Mẫu.
“Thánh, thánh mẫu.” Tôi có hơi sợ hãi.
Sư phụ chắp tay về phía Hồ Mẫu: “Thánh mẫu giá lâm, bần đạo hữu lễ.”