Minh Hôn - 81
Cập nhật lúc: 2024-07-10 20:20:27
Lượt xem: 64
bỗng nhiên ở cửa đã vang lên giọng nói của Văn tiểu thư: “Chú hai, chú muốn c.h.é.m c.h.ế.t ai ?”
Đồng thời, thân thể của Văn tiểu thư đã trực tiếp xuất hiện ở cửa.
Toàn thân mặc đồ trắng, một đầu tóc đen dài xoã tung, hơi cúi mặt, mang theo một nụ cười quỷ dị nhìn Văn Trọng..
Lúc đầu Văn Trọng rất hung hăng, khí thế khiếp người, bỗng nhiên nhìn thấy Văn tiểu thư, đột nhiên im bặt.
Điếu xì gà ở trong tay, liền “Tạch” một tiếng, rơi ở trên sàn nhà.
Không chỉ có như thế, ở trong ánh mắt của ông ta, tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.
“Yến, Yến Yến!” Sau vài giây, Văn Trọng mới giật mình có phản ứng lại.
“Chú hai, trong mấy ngày tôi chết, chú có mạnh khỏe không?” Văn tiểu thư cười lạnh, mở miệng nói.
Lúc này, Văn Trọng mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
Thân thể bỗng nhiên run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào chúng tôi nói: “Mấy, mấy người, mấy người không phải là người được vợ của tôi mời tới đây để đánh ghen, mấy người, mấy người là đạo sĩ ở linh đường,……”
“Đúng vậy, đêm nay chúng tôi tới đây là để lấy đi tánh mạng của ông! Báo thù rửa hận cho Văn Yến.” Bỗng nhiên sư phụ hét lớn một tiếng, làm cho lòng người chấn động.
Vốn dĩ Văn Trọng đã làm ra chuyện trái với lương tâm, giờ phút này lại nhìn thấy được quỷ hồn của Văn tiểu thư đi tới đây.
Còn bị sư phụ rống như vậy, trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu, trong lúc nhất thời ông ta đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hô hấp không đều, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn, “Bịch” một tiếng, trực tiếp ngã xụi lơ ở trên mặt đất……
Vừa rồi Văn Trọng vẫn còn rất hung hăng, hiện tại lại sợ đến ngây người.
Xụi lơ nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy.
Ông ta nhìn Văn tiểu thư, run rẩy mở miệng nói: “Yến, Yến Yến, không liên quan, chuyện này không liên quan đến chú! Chú hai, chú hai chỉ muốn dọa dọa cháu, cũng, cũng không muốn g.i.ế.c cháu! Là hắn, đúng, chính là hắn đã đưa ra chủ ý muốn g.i.ế.c cháu.”
“Yến Yến, Yến Yến, cháu nhất định phải tha thứ cho chú hai. Nếu chú hai chết, em trai bị thiểu năng của cháu, em trai của cháu sẽ không có ai chiếu cố!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/81.html.]
Nói xong, Văn Trọng liền gào khóc, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Chúng tôi nghe đến đó, đều không khỏi chau mày, nhìn dáng vẻ của ông ta đúng là đã nhờ ác quỷ g.i.ế.c người.
Đứng ở phía trước, Độc đạo trưởng đã trực tiếp hỏi một câu: “Hắn trong miệng ông là người phương nào? Ngươi đã chỉ đạo cho người nào xuống tay với Văn tiểu thư? Hiện tại hắn đang ở đâu?”
Lúc này nghe thấy Độc đạo trưởng hỏi như thế, Văn Trọng không dám chậm trễ, run run rẩy rẩy, nhưng ánh mắt lại chớp chớp nói: “Hắn, hắn là một con quỷ, còn những việc khác tôi cũng không biết!”
Mọi người nhìn thấy ánh mắt của Văn Trọng, hiển nhiên là biết ông ta đang nói dối.
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Bạch Phong đã trầm xuống, không nói một lời liền đá vào mặt của Văn Trọng.
“Bang” một tiếng, Văn Trọng trực tiếp ngã trên mặt đất, trong miệng tràn ra m.á.u tươi.
“Nếu ông không chịu nói thật, hiện tại tôi liền g.i.ế.c ông!” Bạch Phong lạnh lùng nói ra lời uy hiếp.
Văn Trọng sợ hãi: “Đạo, đạo trưởng, không phải tôi không muốn nói, mà là một khi tôi nói, tôi sẽ phải chết!”
“Ồ? Vậy ông không sợ mình sẽ c.h.ế.t ở trong tay chúng tôi?” Độc đạo trưởng nói xong, trực tiếp lui một bước về phía bên cạnh.
Văn tiểu thư đứng ở cửa bỗng nhiên giơ tay, thân thể lắc lư, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Văn Trọng.
“Chú hai, chú còn muốn bao che cho thủ phạm sao?” Giọng nói lạnh lẽo, mang theo gió lạnh.
Vừa dứt lời, Văn tiểu thư đã giơ lên một tay, trực tiếp bóp cổ của Văn Trọng.
Trong phút chốc, Văn Trọng đã bắt đầu giãy giụa, sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.
Văn Trọng không thể thở được, tính mạng của ông ta đang gặp nguy hiểm.
Không dám giấu diếm nữa, ông ta ấp úng nói: “Tôi, tôi nói, tôi nói……”
Độc đạo trưởng nghe thấy liền ra hiệu cho Văn tiểu thư buông tay.
Kỳ thật Văn tiểu thư có một chút không tình nguyện, nhưng để truy tìm hung thủ thực sự đã trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t mình và ác quỷ đã nô dịch mình, đành phải cố nhẫn nhịn thêm một hồi.