Minh Hôn - 764
Cập nhật lúc: 2024-07-23 19:33:32
Lượt xem: 16
Lão La thấy tất cả chúng tôi đều như vậy, lúc này nguyên một đám đều lộ ra vẻ khó chịu, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh đau đớn, sắc mặt tái nhợt, tốc độ của cảm giác đó còn càng lúc càng nhanh.
Đồng thời còn liên tục mở miệng nói, bảo chúng tôi phải giữ vững tỉnh táo và không được ngủ, nói mình nhất định sẽ đưa chúng tôi đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Thể lực của chúng tôi đã cạn kiệt từ lâu, lúc này làm sao còn có thể giữ vững tỉnh táo được nữa?
Kết quả là trong vòng chưa đầy nửa giờ, mấy người chúng tôi lần lượt ngất ở trong xe.
Khi Lão La nhìn thấy tất cả chúng tôi đều ngất đi, ông ta cũng cảm thấy sốt ruột, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Cũng may là Lão La có lương tâm, không có bỏ rơi chúng tôi.
Sau đó, mặc dù tôi đang choáng váng, nhưng tôi vẫn còn mơ hồ nhớ rõ, Lão La đã đưa chúng tôi đến bệnh viện còn hỏi tôi số điện thoại.
Tôi muốn nói cho ông ta biết số điện thoại của sư phụ, nhưng kết quả là tôi vừa mới mở miệng, đã ngủ thiếp đi trong cơn mê.
Chuyện xảy ra tiếp theo, chúng tôi hầu như không biết.
Tôi chỉ nhớ rõ một chuyện, sau khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã là ban ngày.
Chậm rãi mở mắt ra, tôi chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một tia ánh mặt trời ấm áp.
Tôi lắc đầu một chút, cố gắng đứng dậy.
Nhưng lại phát hiện ra cơ thể của mình vẫn còn rất đau, đặc biệt là đan điền ở trong cơ thể, dường như đau đến mức muốn bị xé rách ra.
Không chỉ có như vậy, tôi còn phát hiện tay của mình đang được cắm một ống kim tiêm, lúc này đang được truyền nước.
Nơi tôi đang ở hẳn là bệnh viện.
Sau khi hít sau vài hơi, tôi từ từ đứng dậy.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy có một người phụ nữ đang nằm bên cạnh đầu giường của tôi.
Một mái tóc đỏ gợn sóng tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Bên tôi vừa di chuyển, người phụ nữ đó cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc tôi nhìn thấy người phụ nữ với gương mặt ngái ngủ, thậm chí còn kẻ cả eyeliner đen, thì không khỏi kinh ngạc.
Đây là… Tiểu Mạn.
“Tiểu Mạn…” Tôi khàn giọng, có chút kinh ngạc.
Thấy tôi ngồi dậy, Tiểu Mạn vừa rồi còn mang vẻ mặt buồn ngủ, lúc này đã lập tức lấy lại tinh thần: “Đinh Vĩ, rốt cuộc thì cậu cũng tỉnh rồi!”
“Tiểu Mạn, cậu, sao cậu lại ở đây?” Tôi nghi hoặc.
Tiểu Mạn tỏ ra ngạc nhiên rồi mỉm cười: "Là do có một người đàn ông tên La Nghệ đã gọi điện thoại cho tớ, nói là cậu bị thương, hỏi tớ có biết cậu không, sau đó thì tớ chạy đến đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/764.html.]
Nghe đến đây, tôi không khỏi lộ ra một chút xấu hổ.
Chết tiệt, đừng nói là ông ta đã gọi hết tất cả các số trong danh bạ điện thoại của tôi nhé?
Hay là ông ta quay số ngẫu nhiên, sau đó đã gọi cho Tiểu Mạn?
Trong lòng tôi cảm thấy nghi ngờ, tiếp tục hỏi: "Còn Lão La kia đâu?"
"Sau khi tớ đến, ngày hôm sau ông La Nghệ đã rời đi, sau đó chỉ có tớ ở đây chăm sóc cho mọi người thôi." Tiểu Mạn nói thật.
Nghe đến đó, tôi không khỏi hít sâu một hơi: "Vậy đám người sư phụ của nhà tớ, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa biết bọn tớ đang ở trong bệnh viện nào sao?"
"Biết, hiện tại đang ở bên ngoài." Tiểu Mạn nói tiếp.
Còn tôi thì hỏi thăm mọi chuyện từ lúc vào bệnh viện cho đến hiện tại.
Tiểu Mạn cũng kể chi tiết cho tôi nghe về những gì cô ấy biết, nói là tôi đã hôn mê ba ngày trong bệnh viện.
Lúc đó là sáu giờ sáng, cô ấy nhận được cuộc gọi của Lão La, cho nên lập tức chạy đến trước.
Về phần Lão La, ông ta chỉ bấm đại một dãy số nào đó, không ngờ lại bấm gọi cho Tiểu Mạn, lúc sau thì điện thoại của tôi hết pin.
Cuối cùng, Tiểu Mạn đã đến đây rồi liên lạc với đám người sư phụ nhà tôi, thậm chí còn ứng trước chi phí chữa bệnh cho đám người chúng tôi.
Trong ba ngày này, tất cả chúng tôi đều rơi vào trạng thái hôn mê.
Tiểu Mạn rất lo lắng cho tôi, trong mấy ngày này, cô ấy và sư phụ nhà chúng tôi cơ hồ là thay phiên nhau canh giữ ở trong bệnh viện.
Bây giờ đã là giữa trưa, đám người sư phụ đều đi ăn cơm, còn Tiểu Mạn thì ở lại nơi này.
Bởi vì mấy ngày nay Tiểu Mạn không chỉ bận rộn với công việc ở công ty, mà còn phải chạy tới đây chăm sóc tôi, cho nên cô ấy cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Vì vậy, bản thân cô ấy cũng rất buồn ngủ, kết quả là sau một lúc thì ngủ thiếp đi ở trên đầu giường của tôi.
Nghe đến đó, trong lòng tôi rất biết ơn Tiểu Mạn.
Bạn bè mà làm tới mức này, thực sự là rất chu đáo.
Vì vậy, khi tôi vừa nói lời "cảm ơn", kết quả là cô ấy lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào tôi: "Đồ ngốc, bạn bè với nhau còn nói lời cảm ơn gì nữa..."
******************
Nhìn bộ dạng của Tiểu Mạn, tôi cười ngượng nghịu.
Mặc dù tôi và Tiểu Mạn đã không gặp nhau hơn mười năm, nhưng tình bạn chân thành thuở thơ ấu luôn ở trong trái tim tôi.
Tôi gãi gãi đầu: "Ừm, vậy cũng được! Hôm khác tớ rảnh sẽ mời cậu một bữa cơm."
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy thì không khỏi bĩu môi: “Cơm thì miễn đi, không bằng đợi đến khi cậu khoẻ rồi thì mời tớ xem phim đi?”