Minh Hôn - 724
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:34:06
Lượt xem: 12
Rồi cô ấy lại phát hiện ra một số tảng đá hoặc cành cây nhô lên, sử dụng chúng làm bàn đạp và nhảy thẳng xuống dưới.
Cơ thể của hồ ly nhỏ nhanh nhẹn và di chuyển rất nhanh chóng.
Trên một vách đá cao hàng chục mét, con hồ ly nhỏ nhảy vọt vào và đã hạ cánh hoàn hảo, như thể nó đang đi trên mặt đất bằng phẳng vậy.
Con hồ ly nhỏ vừa đáp xuống đất liền biến thành hình người, sau đó liếc trái nhìn phải.
Khi cảm thấy an toàn, liền vẫy tay gọi chúng tôi: “Xuống mau đi!
Nhìn thấy con hồ ly nhỏ ra hiệu, mọi người hai mặt nhìn nhau, lần lượt nắm lấy một cái dây leo thô to, bắt đầu trượt xuống...
*******************
Chúng tôi không dám thả tốc độ quá chậm vì sợ bị bọn chúng phát hiện.
Vì vậy, cho dù vách đá có cao bốn mươi hay năm mươi mét, thì bọn tôi cũng chỉ có thể tăng tốc.
Sử dụng khoảng cách giữa dây leo và bức tường đá làm đệm để tránh bản thân bị tuột tay ngã xuống.
Có lẽ là bởi vì chúng tôi quá lo lắng, cho mới trượt được nửa đường, thì dây leo mà Từ Lâm Tĩnh đang ôm đột nhiên đứt lìa.
Từ Lâm Tĩnh kinh hãi và muốn nắm lấy bức tường đá để tránh bị ngã.
Cuối cùng vẫn chậm mất nửa nhịp, thân thể của cô ấy đột nhiên rơi xuống.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Từ Lâm Tĩnh lập tức trở nên tái nhợt, theo bản năng kêu lên một tiếng "A".
Nhưng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, tôi lại đột nhiên ra tay, sau đó nhảy một cái đã nắm được cánh tay của cô ấy và nắm chặt lấy dây leo bằng tay kia.
Khoảnh khắc Từ Lâm Tĩnh bị tôi bắt được, cô ấy theo bản năng ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy tôi, lại phát hiện tôi đang mỉm cười, đồng thời nói: "Có khá nhiều dây leo khô cho nên cẩn thận một chút!"
Từ Lâm Tĩnh nghe tôi nói như vậy, sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp, ngay sau đó khẽ cười một tiếng, cầm lấy một sợi dây leo ở bên cạnh: "Cám ơn."
Thấy Từ Lâm Tĩnh đã nắm chặt, tôi mới buông cô ấy ra.
Vốn tưởng rằng sẽ không sao, ai ngờ cô ấy lại trượt tiếp.
Nhưng ai có thể ngờ rằng một tiếng thét chói tai vừa rồi của Từ Lâm Tĩnh, lại hấp dẫn hai con thi quái tới đây.
Thị giác của thứ này hình như không được tốt lắm, chúng nó khụt khịt mũi, không ngừng tiếp cận về phía chúng tôi, thỉnh thoảng lại gầm gừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/724.html.]
Lão Phong lập tức phát giác ra được tình hình không ổn, vội vàng nói với hồ ly nhỏ ở phía dưới: "Bên trái có thi quái."
Giọng nói của Lão Phong không lớn, nhưng thính giác của hồ ly nhỏ lại vô cùng tốt.
Lão Phong vừa nói xong, Tiểu Mỹ đột ngột rẽ sang trái, rồi lao ra ngoài như một mũi tên.
Đôi tay ngay lập tức biến thành hai cái móng vuốt.
Còn không đợi hai con thi quái kia tìm thấy Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đã đột nhiên nhảy vọt lên, một cặp móng vuốt đó giống như những con d.a.o găm.
“Ken Két” hai tiếng rồi đập thẳng vào đầu của hai con thi quái.
Trước khi hai con thi quái kịp phản ứng lại, đầu của bọn chúng đã giống như trái dưa hấu bị đập thành từng mảnh.
Vẻ mặt của Tiểu Mỹ thờ ơ, sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t hai con thi quái, cô ấy thu tay lại và biến về lại tay của con người.
Thấy vậy, chúng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục trượt xuống, sau khoảng hai phút, chúng tôi đã hạ cánh an toàn và nhanh chóng lao về hướng Tiểu Mỹ.
Nhưng khi chúng tôi đến bên Tiểu Mỹ, chúng tôi lại tỏ ra ngạc nhiên khi phát hiện. Hai con thi quái vừa bị Tiểu Mỹ chụp c.h.ế.t đã lập tức thay đổi.
Bọn chúng biến thành một cái thây khô đen như mực, dưới thân mọc ra mấy sợi râu trắng như rễ cây.
Ngoài ra, thây khô kia còn bị bao phủ bởi nhiều con giun màu trắng giống như giòi.
“Cái này, đây là t.h.i t.h.ể của hai con thi quái vừa rồi sao?” Lão Phong đột nhiên mở miệng, trên gương mặt lộ ra chút kinh ngạc.
Tôi cũng cau mày, bởi vì bản thân chưa từng thấy hiện tượng như vậy, c.h.ế.t thì c.h.ế.t chứ sao lại biến thành thây khô nhanh như vậy được, hơn nữa ở phía gần mặt đất còn có thứ giống như rễ cây mọc ra, thậm chí còn có rất nhiều con côn trùng nhỏ nữa?
Tiểu Mỹ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, sau khi bọn chúng c.h.ế.t không lâu, thân thể bắt đầu khô héo, rễ cây mọc ra, sâu bọ xuất hiện, cuối cùng là thành ra như vậy!"
“Thật ghê tởm.” Từ Lâm Tĩnh không tự chủ được mà nói ra.
“Có chút ghê tởm, nhưng thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều, đi thôi!” Tôi nói, mặc dù không hiểu nhưng chúng tôi cũng không còn thời gian để tiếp tục quan sát.
Mọi người nghe tôi nói vậy thì không dừng lại nữa. Bọn họ lần lượt bước qua xác của hai thi nô, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Mà vị trí lúc này của chúng tôi là một khu rừng trong khe núi.
Sau khi chúng tôi đi bộ xuyên qu khu rừng khoảng mười phút, chúng tôi đã nhìn thấy nơi những quỷ nô thi quái đó tập trung lại từ xa.
Nơi đó có cương thi, xác c.h.ế.t biết đi, có quỷ áo trắng và quái vật quỷ có bốn chân.