Minh Hôn - 64
Cập nhật lúc: 2024-07-10 18:36:01
Lượt xem: 70
Mỗi cấp bậc là một cấp độ của thực lực, dùng để phân biệt trình độ tu luyện của mỗi người.
Người giống như tôi, mới vừa nhập môn, chính là “Đạo đồng”, có cảnh giới thấp kém nhất.
Mà Bạch Phong , đã đạt tới cấp bậc đạo sĩ.
Về phần Độc đạo trưởng, Bạch Phong cũng không nói rõ, nhưng nhất định là rất cao.
Hai chúng tôi trò chuyện rôm rả, trời cũng đã hừng sáng.
Từ cuộc trò chuyện với Bạch Phong , tôi đã học được rất nhiều tri thức trong nghề mà trước đây tôi không thể hiểu được.
Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi đã đột ngột kết thúc, chúng tôi quay đầu lại thì thấy người đến là sư phụ và Độc đạo trưởng.
Thấy là hai người, tôi và Bạch Phong lập tức đứng lên.
“Sư phụ!” Hai chúng tôi từng người kêu một tiếng.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng nhìn lướt qua linh đường, liền nghe thấy sư phụ của tôi mở miệng nói: “Tiểu Vĩ, tối hôm qua không có việc gì chứ!”
Tôi xấu hổ: “Sư phụ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” Sư phụ nghi hoặc, Độc đạo trưởng cũng nhìn sang đây.
Tôi cũng không chậm trễ, nhanh chóng kể cho sư phụ cùng Độc đạo trưởng về chuyện tối hôm qua t.h.i t.h.ể của Văn tiểu thư đã xuất hiện việc nhìn chằm chằm vào xà nhà, cùng với mèo hoang đứng trên quan tài kêu vài tiếng, cuối cùng là thi biến.
Hai ông già nghe thấy, đều trợn mắt hốc mồm, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Tiểu, Tiểu Vĩ, con, con nói là cương thi đã bị bùa chú của con làm cho nổ tung?” Sư phụ kinh ngạc hỏi, vẻ mặt không thể tin được.
“Đinh đạo trưởng, đúng là như thế. Trong thời điểm mấu chốt, nếu Đinh Vĩ không sử dụng bùa chú, có lẽ tôi đã bị cương thi g.i.ế.c chết!” Bạch Phong trực tiếp mở miệng.
Tôi cười “He he he”, gãi gãi đầu.
Sau khi sư phụ kinh ngạc, liền phát ra một tiếng cười to “Ha ha ha”: “Đồ đệ, con giỏi lắm, không ngờ con thật sự có thiên phú.”
Sư phụ thật sự vui mừng, dùng tay vỗ vỗ bả vai của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/64.html.]
Nhưng Độc đạo trưởng lại có chút tự trách, nói rằng mình đã sơ ý làm xảy ra việc t.h.i t.h.ể nhìn xà nhà.
Nhưng ông cũng khen ngợi biểu hiện của tôi và Bạch Phong .
Độc đạo trưởng nói hai chúng tôi có thể đơn độc đối mặt với một con cương thi ở độ tuổi này, là rất lợi hại.
Nhưng ngoại trừ khen ngợi, Độc đạo trưởng lại lộ ra một tia nghi hoặc: “Tiểu Vĩ, Tiểu Phong . Hai người nói, tối hôm qua sau khi hai người đã phá giải cấm kỵ t.h.i t.h.ể nhìn xà nhà, thì mới xuất hiện mèo hoang đứng trên quan tài kêu vài tiếng, lại còn đuổi không đi, đúng không?”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, nhìn vẻ mặt của Độc đạo trưởng, chẳng lẽ có chuyện gì không ổn ở đây?
Nhưng Độc đạo trưởng cũng không nói chuyện, chỉ một mình đi tới bên quan tài, sau đó nhấc nắp quan tài lên, liền duỗi tay kiểm tra nữ thi.
Lập tức, trên mặt ông đã lộ ra vẻ giật mình, nói với chúng tôi: “Quả nhiên là như thế, tối hôm qua t.h.i t.h.ể bị thi biến, cũng không phải là ngẫu nhiên! Có người cố ý ……”
Trước đó chúng tôi cũng không chú ý đến điều này, thấy sư phụ cùng Độc đạo trưởng tới, tôi và Bạch Phong liền kể rõ mọi chuyện, bộ dáng trông có vẻ rất thoải mái.
Còn muốn giao lại những nghi lễ làm pháp sự vào ban ngày cho hai ông già này, sau đó chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát.
Nhưng ai biết, Độc đạo trưởng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Ngoại trừ tôi và Bạch Phong , ngay cả sư phụ cũng đột nhiên xoay đầu qua: “Độc đạo trưởng, ông muốn nói điều gì?”
Nói xong trực tiếp chạy tới.
Tôi và Bạch Phong cũng lộ ra vẻ mặt khác thường, cũng nhanh chóng đi lại gần, muốn nhìn một chút Độc đạo trưởng đã phát hiện ra cái gì.
Do người làm? Đây là tình huống gì vậy? Nếu thật sự là như vậy, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.
Chúng tôi vừa đi đến bên cạnh quan tài, Độc đạo trưởng liền chỉ vào đầu của Văn tiểu thư: “Lúc trước không có phát hiện, nhưng vừa rồi tôi kiểm tra đầu của nữ thi, thì phát hiện trong đầu của nữ thi có một cây đinh!”
“Đinh? Vì sao lại có thứ này?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Mà Độc đạo trưởng lại trịnh trọng gật đầu một cái: “Không chỉ có như thế, cây đinh này cũng không bình thường, gọi là tang hồn đinh!”
Tôi và Bạch Phong nghe thấy ba chữ này, cũng không có bao nhiêu hiểu biết.
Nhưng sắc mặt của sư phụ lại thay đổi rõ rệt sau khi nghe điều này: “Tang hồn đinh! Nói như vậy, cái c.h.ế.t của Văn tiểu thư, có thể là bị yêu ma làm hại?”
Độc đạo trưởng khẽ gật đầu: “Không chỉ có như thế, người này còn vô cùng ác độc. Không chỉ muốn g.i.ế.c Văn tiểu thư, còn g.i.ế.c hại người nhà họ Văn.”
“Nếu bần đạo không đoán sai, con mèo hoang xuất hiện đêm qua cũng là do yêu ma phía sau cố ý thả ra! Nhưng may mắn là chuyện này đã được hai người giải quyết ổn thỏa, bằng không Văn phu nhân cùng Văn tiên sinh, e rằng khó thoát khỏi cái chết!”