Minh Hôn - 607
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:16:07
Lượt xem: 25
Tro tàn đó là tro của bùa chú.
Rõ ràng, vừa rồi tôi đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ để đối phó tên này, hơn nữa vừa rồi còn gieo thêm một bùa lệnh nữa.
Tôi làm như vậy là để dạy cho anh ta một bài học.
Nếu để đời này của tên đó tiếp tục nối giáo cho giặc như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu học sinh bị tên này hãm hại nữa.
Không biết bao nhiêu học sinh tốt bị những người này hãm hại rồi trở thành công chúa, cuối cùng là bị luân hãm không thể thoát ra.
Mặc dù khi tôi mới vào nghề, sư phụ đã nhiều lần dặn tôi không được dùng thuật pháp để đối phó với người thường.
Nhưng tôi nghĩ mình đang làm đúng.
Tôi không mưu cầu tư lợi, cũng không có ý hại anh ta, tôi chỉ dạy cho tên đó một bài học mà thôi.
Để anh ta nhớ lâu một chút, cũng gián tiếp diệt trừ một khối u ác tính, kẻo anh ta tiếp tục làm hại những người khác.
Tiếp theo, chúng tôi tiếp tục ăn cơm.
Trong lúc đó, có thể Trúc Trúc cảm thấy có hơi xấu hổ, bởi vì mọi người xung quanh ít nhiều gì thì cũng đang nghị luận về cô ấy.
Sau khi cảm ơn tôi, cô ấy cáo lỗi và rời đi trước.
Chúng tôi cũng không níu kéo cô ấy, chỉ trấn an cô ấy một chút để cô ấy an tâm quay về chăm sóc cha mình cho thật tốt.
Sau bữa ăn, tôi đi theo Dương Tuyết đến trường và chuẩn bị mang đồ ra ga xe lửa.
Trên đường đi, có khá nhiều bạn cùng lớp chào hỏi với Dương Tuyết, có vẻ như cô ấy rất nổi tiếng.
Tòa nhà ký túc xá nữ không được phép đi vào, vì vậy tôi chỉ có thể đợi cô ấy ở cửa.
Nhưng nói gì thì nói, hành lý của Dương Tuyết cũng quá nhiều rồi. Túi lớn rồi túi nhỏ, đóng gói rất nhiều.
Bên cạnh đó, giá vẽ và bảng vẽ gì đó, một mình thì đúng là không thể xử lý được, chẳng trách cô ấy đã sớm kêu tôi đến xách hộ hành lý giúp cô ấy.
Sau đó, tôi mang theo hành lý rồi đi theo Dương Tuyết đến nhà ga xe lửa.
Dọc đường có tiếng cười nói rôm rả, không khí thật vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/607.html.]
Đến ga tàu, tôi không vội rời đi mà đợi tàu đến, giúp Dương Tuyết nâng hành lý lên tàu xong xuôi, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, đoàn tàu sắp rời bến, tôi nói với Dương Tuyết: "Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, tôi cũng nên đi rồi. Học kỳ sau tới đây đi học, cô nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé?"
Nói xong, tôi mỉm cười muốn rời đi!
Nhưng Dương Tuyết lại bĩu môi: "Được! Trở về nhớ gọi cho tôi đấy!"
“Được!” Tôi cười nói, vẫy tay rồi xuống xe.
Sau khi xuống xe thì tôi cũng không dừng lại mà đi thẳng ra khỏi nhà ga.
Nhưng khi tôi đang ngồi trên xe taxi, một chương trình phát thanh trên taxi đột nhiên thu hút tôi.
"Hiện tại có một tin tức chấn động. Theo tin tức của đài phát thanh chúng tôi, một cậu bé ba tuổi vừa mất tích ở quảng trường Lục Mộng. Cậu bé cao khoảng 95 cm, mắt nhỏ, trước lúc bị mất tích thì có mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, trên cằm có một nốt rồi, xin hãy chú ý kỹ một chút, nếu mọi người tìm thấy bất cứ điều gì, xin vui lòng liên hệ với đài phát thanh này hoặc gọi ngay cho cảnh sát, hoặc mọi người có thể gọi trực tiếp cho gia đình của cậu bé. Xin chân thành cảm ơn.. ."
Một loạt phát thanh lại được phát đi phát lại mấy lần trên đài, nhưng sắc mặt của tài xế taxi lại trầm xuống: "Mẹ nó, đã là đứa thứ tư trong tháng rồi. Đám buôn người c.h.ế.t tiệt này càng ngày càng táo tợn..."
Đột nhiên nghe thấy tài xế taxi nói như vậy, khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau đó tôi cũng mở miệng nói: "Sư phụ, tại sao lại có bốn đứa? Chẳng lẽ bốn đứa trẻ đều đi lạc sao?"
"Đúng vậy, bây giờ nếu như bắt được bọn buôn người nào thì nên xử b.ắ.n luôn thì hơn." Tài xế taxi tức giận nói, vẻ mặt khó chịu.
Nếu như nói con nhà ai chỉ là đi lạc thì tốt quá rồi, còn nếu bị bọn buôn người bắt đi, sau đó bị bán cho một gia đình nào khác thì coi như là còn giữ được mạng.
Nhưng nếu bị bọn ăn mày nào đó mua được, sau đó sẽ bị chặt đứt tay chân, rồi bị ném ra ngoài đi ăn xin hoặc bị bán để lấy nội tạng, vậy thì coi như là tạo nghiệp chướng cho mình rồi.
Tôi nghe được một lát thì cũng cảm thấy lo lắng về những đứa trẻ bị mất tích kia.
Nhưng tôi chỉ có thể chú ý nhiều hơn, ngoài ra thì tôi không thể làm gì khác được nữa.
Nhưng điều mà tôi tuyệt đối không ngờ tới, chính là sau này không biết là do trời xui quỷ khiến gì mà tôi đã thực sự bị dính vào chuyện này.
Chỉ là chuyện này không đơn giản như lời tài xế nói, mức độ của nó còn ác độc hơn gấp mấy lần so với việc bẻ xương hay mua bán nội tạng...
**************
Tôi trò chuyện với tài xế trong xe taxi, người tài xế này rất có tinh thần trượng nghĩa và nói rất nhiều, chúng tôi trò chuyện được một lúc thì đã đến bến xe.