Minh Hôn - 601
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:14:11
Lượt xem: 38
Sau khi nghe những chuyện này, Độc đạo trưởng và tôi không khỏi trở nên ngưng trọng, tâm trí của chúng tôi hỗn loạn và trong lòng càng dấy lên lửa giận.
Lão Phong nói rằng, ở trên biển lớn, thuyền quỷ được gọi một cách ẩn dụ là linh thuyền, chỉ cần linh thuyền còn ở đó, con thuyền sẽ không bị lật úp.
Chủ thuyền tin rằng chỉ cần linh thuyền càng nuôi nhiều lệ khí thì vận khí của thuyền càng tốt.
Do đó buồng nhỏ ở dưới đáy thuyền thực chất là linh thuyền thường được nuôi bằng thịt và xương của con người.
Có linh thuyền trong tay, chỉ cần mỗi khi ra khơi hay gặp phải bão lớn thì đổ một chén m.á.u tươi của linh thuyền xuống biển, vậy thì sẽ bình an vô sự.
Nếu như bắt cá, cũng sẽ được Long Vương bảo vệ và nhận được thu hoạch lớn.
Mà trong mười năm đó lão Phong cũng đóng vai kiểu người như vậy.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có thể trải qua cuộc sống đó trong một khoảng không gian thu hẹp ở khoang thuyền.
Hơn nữa, ông chủ của con thuyền đó không phải là một ngư dân bình thường, mà là một tên “Hải Đầu Tiêu”.
Hải Đầu Tiêu là gì? Chính là một thợ săn chuyên đoạt châu của trai, nhổ râu cá voi và đào kho báu dưới biển sâu.
Loại người này sống ở biển quanh năm và giao du với những con thú kỳ lạ trong biển.
Hoặc đóng vai là một tên cướp biển, g.i.ế.c người và cướp hàng hóa, là một tên ác bá ở trên biển.
Mà ở trong khoang thuyền của bọn họ, tám chín phần mười đều có những con thuyền quỷ như lão Phong.
Hơn nữa, những người này không chỉ có thân thủ rất giỏi mà thậm chí còn có hiểu biết về thuật bùa quẻ.
Lão Phong bị nuôi nhốt ở bên trong và chịu sự giày vò đó trong suốt mười năm.
Trong mười năm này, người luôn đồng hành và âm thầm bảo vệ cậu ta chính là Phong ca.
Nếu không, lão Phong đã bị nhốt ở bên trong lâu như vậy, đã sớm phát điên ở trong khoang thuyền, hoặc c.h.ế.t đi sống lại, hoặc là bị dưỡng thành dị dạng rồi.
Tất nhiên, những tên Hải Đầu Tiêu đó không hề biết về sự tồn tại của Phong ca.
Nói cách khác là dưới tình trạng này, theo sự trưởng thành của lão Phong, đạo hạnh của Phong ca cũng càng ngày càng cao.
Hơn nữa tại mười năm sau đó, trong một cơn bão tình cờ, nước tràn vào trong khoang thuyền, khiến cho bùa chú bị nước biển phá hủy.
Kết quả là, Phong ca đã nắm bắt cơ hội hiếm có này, mở cửa khoang ra và ném lão Phong ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/601.html.]
Lúc đó là vào một buổi đêm tối, bên ngoài lại có gió lớn.
Dưới sự hướng dẫn của Phong ca, lão Phong đã xuống bè cứu sinh và trốn thoát.
May mắn thay là lúc đó cách bờ biển không xa, cho nên bọn họ trôi nổi trên biển rồi bị đánh vào bờ.
Bởi vì lão Phong quanh năm sống trong khoang thuyền tối tăm, mắt của cậu ta đã quen với bóng đêm, một chút ánh nắng thôi cũng có thể khiến mắt của cậu ta cảm thấy khó chịu.
Lại còn cộng thêm việc cơ thể yếu ớt, suy dinh dưỡng, và nhiều yếu tố khác nữa.
Trong thời gian đó, Phong ca đã "chăm sóc" cho lão Phong rất nhiều. Tất nhiên, nói là chăm sóc, không bằng nói là tự cứu thì đúng hơn.
Nếu lão Phong chết, thì Phong ca cũng sẽ chết.
Đồng thời, tính cách của lão Phong cũng không hợp với Phong ca, sau khi ra ngoài, Phong ca muốn lão Phong dùng bạo lực để khống chế bạo lực.
Nhưng lão Phong không đồng ý, cho nên sự bất đồng quan điểm giữa Phong ca và cậu ta ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Phong ca ngày càng coi thường lão Phong, cuối cùng trở thành thứ mà Phong ca gọi là "Tên rác rưởi c.h.ế.t tiệt".
Trải qua hai ba tháng ngày đêm sống ở trên bờ biển, lão Phong dần dần thích ứng với ngày và đêm.
Và một đêm nọ, lão Phong gặp được Độc đạo trưởng lúc đó đang đi du lịch dọc theo bờ biển.
Thấy Phong ca là một đứa trẻ khốn khổ, cho nên Độc đạo trưởng đã tiến lên nói chuyện với cậu ta, cuối cùng mang theo cậu ta ở bên người và nhận cậu ta làm đệ tử của mình.
Và đây là quá khứ mười năm mà lão Phong chưa từng nói cho bất cứ ai, mười năm trải qua trong bóng tối, đau đớn và thậm chí là bị tra tấn.
Điều này cũng đã hình thành nên tính cách lầm lì và thậm chí thu mình của lão Phong, nhưng cậu ta cũng có một niềm khao khát không thể giải thích được đối với gia đình của mình.
Bởi vì mười năm đó quá đau đớn, giống như một vết sẹo, nhưng lão Phong không muốn vạch trần, càng không muốn nhớ lại.
Cho dù là Độc đạo trưởng, cậu ta cũng không muốn nhắc tới.
Thấy lão Phong không muốn nói, sau này Độc đạo trưởng cũng không có hỏi tiếp.
Cứ như vây, bí mật đã được giữ cho đến bây giờ.
Mãi cho đến hôm nay, lão Phong mới tự mình nói ra.
Sau khi nghe thấy những lời này, trong lòng của Độc đạo trưởng và tôi không khỏi bàng hoàng và sửng sốt.
Thật sự không thể tưởng tượng được lão Phong đã vượt qua như thế nào trong suốt mười năm bị giam trong một căn phòng như thế.