Minh Hôn - 489
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:40:44
Lượt xem: 24
Dọc theo đường đi, mọi người cũng không có nghỉ ngơi, đều ở đây thương lượng đối sách, nghiên cứu thảo luận phương án ứng phó tiếp theo, cùng với chuẩn bị kế hoạch.
Xét cho cùng, Trương Tử Đào là bạn cùng lớp của tôi, cậu ta biết tôi, cũng biết địa chỉ cửa hàng của tôi.
Nếu cậu ta có thể tìm thấy tôi, cậu ta sẽ có thể tìm thấy Độc đạo trưởng, lão Phong và những người khác.
Vừa rồi thời điểm cậu ta rời đi, cũng nói cực kỳ rõ ràng, sẽ trở về tìm tôi tính sổ sách.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ kịp thời, hoặc diệt trừ Trương Tử Đào để cắt đứt những rắc rối về sau.
Nếu như thật sự chờ Trương Tử Đào dẫn người tìm tới cửa, vậy chúng tôi sẽ dữ nhiều lành ít......
Bởi vì Trương Tử Đào biết chỗ ở của chúng tôi, Dương Tuyết là người đầu tiên đề nghị chúng tôi chuyển nhà khỏi thị trấn Thanh Thạch và sống ở một nơi khác.
Còn nói rằng nếu chúng tôi không rời khỏi thị trấn Thanh Thạch và đợi đối phương tìm đến cửa, điều đó nhất định sẽ gây bất lợi cho chúng tôi, rất có thể sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm.
Biện pháp này của Dương Tuyết cũng rất tốt nhưng sư phụ và Độc đạo trưởng lại im lặng.
Sư phụ ở thị trấn Thanh Thạch hơn hai mươi năm, sau khi từ trong miếu ra ngoài liền định cư ở trấn Thanh Thạch, làm việc ở lò hỏa táng. Sau đó mở cửa hàng và nuôi tôi đến lớn.
Ông cũng có rất nhiều tình cảm đối với trấn Thanh Thạch, hơn nữa bây giờ tuổi đã cao, ông cũng không muốn rời đi.
Bởi vậy, sư phụ đã do dự.
Còn Độc đạo trưởng thì lang bạt cả đời, bây giờ lựa chọn định cư ở trấn Thanh Thạch.
Thứ nhất, nơi này có người thân duy nhất của ông là lão Tần gia, cũng chính là sư huynh của ông ấy.
Thứ hai, ông ấy cũng mệt mỏi, vào nam ra bắc cả đời. Hiện tại ông ấy vừa mới ổn định cuộc sống và mở một hiệu thuốc, kinh doanh cũng không tồi.
Hơn nữa Độc đạo trưởng có y thuật cao siêu, tăng thêm thu phí cũng rất rẻ, dần dần có được danh tiếng ở thị trấn Thanh Thạch, gần như đã hòa nhập với cuộc sống ở nơi đây.
Hiện tại kêu Độc đạo trưởng rời đi, ông ấy cũng có chút không tình nguyện.
Nói thật, đừng nói là sư phụ và Độc đạo trưởng không muốn đi mà tôi và lão Phong cũng đều không muốn rời đi trấn Thanh Thạch.
Tình cảnh trong lúc nhất thời rơi vào yên lặng, Dương Tuyết thấy chúng tôi đều không nói lời nào, liền ở bên cạnh chen vào nói: "Rời đi chỉ là tạm thời, dù sao đối phương cũng có liên quan đến tà giáo Mắt Quỷ, lỡ như xuất hiện nhân vật lợi hại nào đó, sẽ rất nguy hiểm!"
Dương Tuyết chỉ xuất phát từ lòng tốt nên cô ấy nói cũng không sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/489.html.]
Nhưng chúng tôi vẫn không thể đưa ra quyết định. Uớc chừng một lát sau, Bạch Phong lại đột nhiên mở miệng nói với Độc đạo trưởng: "Sư phụ, chúng ta phải rời đi sao?"
Độc đạo trưởng sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Bạch Phong: "Con muốn đi sao?”
Lão Phong bị hỏi như vậy, cũng có chút bối rối, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Độc đạo trưởng thấy lão Phong lắc đầu, liền mở miệng nói: "Nếu không muốn đi, vậy thầy trò chúng tôi sẽ không đi! Du lịch hơn nửa đời người, núi đao biển lửa, tình cảnh nào cũng đã thấy nhiều. Hôm nay thật vất vả mới dàn xếp cuộc sống ổn thỏa, cho dù có tà giáo Mắt Quỷ tới, chúng ta cũng không sợ.”
Lão Phong nghe Độc đạo trưởng nói như vậy, cũng gật gật đầu.
Sư phụ thấy Độc đạo trưởng đã tỏ thái độ, cũng mở miệng nói với tôi: "Tiểu Vĩ, gốc rễ của thầy trò chúng ta đều ở chỗ này, chúng ta cũng không đi. Đừng nói đến chuyện chúng ta đường đường là người trừ ma, còn sợ những yêu nhân tà giáo này sao?"
“Vâng! Sư phụ nói rất đúng, con cũng không muốn đi. Nếu Trương Tử Đào tới, chúng ta vừa vặn diệt trừ người này!" Tôi gay gắt nói.
Dương Tuyết ở bên cạnh nghe thấy chúng tôi tỏ rõ thái độ, không khỏi trợn trắng mắt, cho rằng bốn người chúng tôi đều ngoan cố.
Có câu nói rất hay, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Ý của cô ấy là bây giờ chúng tôi chỉ tạm thời rời đi, sau khi diệt trừ kẻ thù thì sẽ quay lại.
Kết quả cuối cùng, bốn người chúng tôi không một ai nguyện ý rời đi.
Tuy rằng Dương Tuyết không quá đồng ý với sự lựa chọn của tôi nhưng chúng tôi đã quyết định, cô ấy cũng không tiện nói thêm điều gì.
Bây giờ chúng tôi chỉ có một thái độ, chính là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn......
Tiếp theo, chúng tôi quay trở lại vùng ngoại ô dọc theo con đường chính.
Lúc này đã khuya, trời tối đen như mực. Trên đường cũng không có một chiếc xe nào.
Cho dù dùng phần mềm gọi xe, cũng phải nhiều thêm năm mươi đồng.
Sau khi tách khỏi Dương Tuyết, chúng tôi trực tiếp trở về trấn Thanh Thạch.
Ở trên xe chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều, tất cả mọi người mệt mỏi đều tựa vào ghế ngủ.
Đợi đến khi tới thị trấn đã là sáu giờ. Một lát sau trời cũng đã sáng.
Trở lại cửa hàng, cả người đều buồn ngủ, cắm hai nén nhang lên bài vị sau đó liền trở về phòng ngủ.