Minh Hôn - 484
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:38:36
Lượt xem: 23
Đột nhiên, một luồng khí màu vàng nhạt phát ra từ cơ thể của cậu ta.
Mà bản thân cậu ta đã rống lên một tiếng thảm thiết "A"!
Âm thanh rất lớn, cũng rất chói tai.
Theo tiếng gầm của cậu ta, lông đen trên bề mặt da của cậu ta không ngờ đồng loạt mọc dài ra, trở nên đen nhánh và rậm rạp.
Khuôn mặt cũng trở nên giống hệt một con thú, không còn là của con người.
Về phần đôi tay thì đã biến thành một đôi móng vuốt lông thú.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trương Tử Đào như vậy, cho nên trong lòng tôi đã chuẩn bị tâm lý trước.
Để mình không phải chết, cậu ta đã tu luyện tà công nào đó rồi biến mình thành nửa người nửa thú.
Cho nên khi nhìn thấy đối phương có bộ dáng như vậy, về sau tôi luôn cẩn thận đề phòng, sắc mặt cũng không có quá nhiều thay đổi.
Nhưng sư phụ và những người khác sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.
Một người đang yên đang lành lại đột nhiên hóa thú, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà biến thành bộ dáng của dã thú, cảnh tượng này vẫn có chút khiếp người.
“Đinh Vĩ, mày đã muốn đối nghịch với tao thì đừng trách tao vô tình không để ý đến tình bạn cũ!"
“Chính tà bất lưỡng lập. Ra tay đi!”
Nói xong, tôi trực tiếp cầm lên kiếm gỗ đào chuẩn bị ra tay.
Trương Tử Đào cũng không nói nhảm với tôi nữa, hai chân dùng sức, giống như một con cóc, trực tiếp nhào tới chỗ tôi.
Tốc độ cực nhanh, một đôi móng vuốt hung hăng quét về phía mặt tôi.
Tôi nào dám khinh thường? Chỉ có thể vung kiếm ngăn cản nhưng sức lực của người này quá lớn. Hơn nữa lực đạo này so với vừa rồi còn lớn hơn không ít.
Với một cú vồ như vậy, tôi hoàn toàn không thể ngăn cản được, tôi bị đánh bật ra sau, trên thanh kiếm gỗ đào đã có vài vết xước.
Nhưng Trương Tử Đào căn bản không cho tôi cơ hội để thở dốc một lần nữa ra tay với tôi.
"Roạt" móng vuốt sắc nhọn xuyên qua không khí, bổ thẳng vào mặt tôi.
Tốc độ kia quá nhanh tôi còn chưa kịp phản ứng thì nó cũng đã tới gần.
Trong lòng tôi kinh hãi, thầm nghĩ không xong rồi.
Nhưng phía sau lại đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ, một bóng người xinh đẹp xuất hiện: "Yêu đạo, c.h.ế.t đi!”
Lời còn chưa dứt một thanh kiếm gỗ đào đã đ.â.m ra dọc theo bả vai của tôi, đ.â.m thẳng vào Trương Tử Đào.
Người ra tay không phải ai khác, chính là người đẹp chân dài Dương Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/484.html.]
Trương Tử Đào thấy trường kiếm đang lao tới, cũng không dám khinh thường chỉ có thể thu tay ngăn cản.
Đồng thời lùi lại hai bước để bảo đảm an toàn cho mình.
“Đinh Vĩ, anh không sao chứ?" Dương Tuyết lo lắng hỏi.
Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi: "Không có việc gì, đừng cho người này có cơ hội thở dốc!”
Dương Tuyết cũng không nói gì, chỉ gật đầu và "Ừ" một tiếng với tôi.
Sau đó, hai chúng tôi rút kiếm ra, chĩa thẳng vào Trương Tử Đào.
Cùng lúc đó sư phụ và Độc đạo trưởng , Bạch Phong cũng tấn công từ ba hướng, trực tiếp tạo thành vòng vây bốn phía đối với Trương Tử Đào.
Trương Tử Đào cũng có chút bản lĩnh, cậu ta dựa vào yêu pháp hóa thú này mà chống đỡ một cách mạnh mẽ.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể xem như là chống đỡ tạm thời.
Cho dù thực lực của cậu ta rất mạnh, thì cũng chỉ có như vậy, rõ ràng không thể một mình chống lại năm người chúng ta.
Sau hơn mười hiệp, chúng tôi đã hoàn toàn áp chế đối phương.
Đồng thời Trương Tử Đào đã bị kiếm gỗ đào làm bị thương nhiều lần và bộ lông của cậu ta đã nhuốm đầy m.á.u đỏ.
Trương Tử Đào vô cùng tức giận nhưng cũng không có biện pháp nào chống đỡ.
Cứ theo trạng thái này, Trương Tử Đào đã trở thành cá trong chậu, hôm nay khó có thể chạy thoát.
Tuy nhiên, lúc đó chúng tôi đã đánh giá thấp người bạn học này của tôi.
Ngoài việc sở hữu khả năng giống như dã thú, cậu ta còn có một thuật pháp đặc biệt chính là “thuật ngự quỷ”
Nếu Trương Tử Đào liên tục rút lui, cậu ta sẽ bị chúng tôi đẩy vào tuyệt cảnh và sẽ bị đánh bại.
Nhưng vào lúc này, Trương Tử Đào đột nhiên gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng, tỏa ra một làn sương mù màu vàng nhạt kỳ dị.
Sương mù này giống như gợn sóng, trực tiếp rung động mà ra.
Chúng tôi không đoán được đó là thứ gì nên phải nhanh chóng rút lui, vạn nhất bị thi khí hoặc khí độc dính lên trên người, vậy coi như mất nhiều hơn được.
Sau đó, Trương Tử Đào đột nhiên tự đánh mình một chưởng. "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Hả? Tình huống gì thế này? Tên này thấy đánh không lại, định tự sát sao?
Nhưng vào thời điểm này, một móng vuốt thú sắc bén của Trương Tử Đào đã kết thành một đạo kiếm chỉ ấn.
Một đôi mắt màu đỏ hung hăng nhìn chằm chằm chúng tôi, đột nhiên trầm giọng gầm nhẹ: “Thuật ngự quỷ, ác quỷ thập phương, nghe ta hiệu lệnh. Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”
Nghe thấy chú lệnh này, tất cả chúng tôi đều sững sờ.