Minh Hôn - 481
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:37:37
Lượt xem: 15
Nơi này nằm trong khu cải tạo đô thị, nhà máy đã dọn ra ngoài, xung quanh không có dân cư sinh sống, đang trong trạng thái tạm dừng khai phá.
Vì vậy, nơi này trông rất vắng vẻ, đường đã bị chặn và hoàn toàn không có xe lưu thông.
Trong nửa giờ tiếp theo, chúng tôi chỉ có thể sử dụng hai chân để đi bộ.
Trên đường đi, Dương Tuyết đã giới thiệu cho chúng tôi về quy mô và cách bố trí của khu vực bỏ hoang này.
Thậm chí Dương Tuyết còn lấy ra một tấm bản đồ đơn giản do chính mình vẽ, cô ấy đã tự mình đi khảo sát địa hình và bố cục, sẽ không có sai lầm.
Biết được địa hình, đối với chúng tôi mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Cho dù là theo dõi hay chạy trốn, đều có tác dụng.
Sư phụ và những người khác cũng lợi dụng bản đồ để nhanh chóng sắp xếp mọi việc.
Khi chúng tôi đến gần nhà máy bỏ hoang, sư phụ và những người khác đã tách khỏi tôi, họ tránh đi đường chính mà đi đường vòng đến bên hông của nhà máy, sau đó mai phục.
Điều này cũng có thể che tai mắt của người khác và che giấu bản thân ở mức độ lớn nhất.
Tôi đi theo con đường chính và sải bước đến nhà máy bỏ hoang…
Chỉ cần bên tôi có bất kỳ động tĩnh gì, thì hét lớn một tiếng, sư phụ và mọi người sẽ từ bên cạnh lao ra, đến lúc đó sẽ tấn công từ hai bên, tên yêu đạo kia dù có cánh cũng khó mà chạy thoát.
Tôi đã nghĩ như vậy ở trong lòng. Đồng thời, tôi cũng cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Nhưng nơi này hoang vắng đổ nát, đêm nay ánh trăng đã bị mây đen che khuất, khiến cho vô cùng mờ mịt, tầm nhìn không tới năm mét.
Khi tôi đi tới cửa nhà máy, cửa sắt đã sớm rỉ sét không chịu nổi, trước cửa có một tấm bảng lớn đổ nát, "Nhà máy phân hóa học Đại Phúc".
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào.
Từ cửa vào bên trong có một con đường thẳng tắp.
Khi tôi đi đến cuối đường thì nhìn thấy một quảng trường nhỏ.
Nhưng nó đầy cỏ dại, rác thải nhựa và dấu vết của lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/481.html.]
Tôi đi dạo một vòng, cũng không phát hiện ra có gì khác thường, liền tìm một chỗ ngồi ở bên cạnh quảng trường nhỏ, dự định ngồi ở chỗ này chờ.
Có người đi vào, tôi có thể nhìn thấy ngay lập tức và bên kia cũng có thể tìm thấy tôi ngay lập tức.
Chỉ là thời tiết bắt đầu trở lạnh, buổi tối ngồi ở bên ngoài quả thực có chút lạnh.
Trong vô thức, tôi hắt hơi vài cái, siết chặt quần áo và châm một điếu thuốc.
Mặc dù tôi không nhìn thấy tung tích của sư phụ và những người khác, nhưng tôi tin rằng họ đã trốn vào một góc nào đó, lúc này đang im lặng theo dõi tôi, chỉ cần tôi gọi một tiếng, họ nhất định sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Tôi tính toán thời gian, chịu đựng cái lạnh, chờ đợi và chờ đợi, cuối cùng cũng tới mười hai giờ.
Nhưng Trương đạo trường, người mà tôi đang chờ đợi, vẫn chưa xuất hiện.
Tôi có chút gấp gáp, có khi nào tên yêu đạo này đã quên rồi không?
Tôi đứng dậy đi đến cửa và liếc mắt nhìn ra bên ngoài hành lang mấy lần. Kết quả là hành lang trống không, nửa bóng người cũng không thấy.
Tôi thở dài, có vẻ như tên này sẽ đến trễ.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định quay lại và tiếp tục ngồi đợi.
Nhưng vào lúc quay đầu lại, đột nhiên tôi phát hiện phía sau mình năm mét, một bóng người xuất hiện từ trong hư không.
Người đó mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen, giống như một chiếc áo mưa, tôi không thể nhìn rõ dáng người và khuôn mặt, người này chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói một lời.
Người đó đột nhiên xuất hiện, tôi hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý trước, trong lòng rất sửng sốt.
Nhưng sau đó tôi đã bình tĩnh lại, người này chính là người mà tôi đã liên hệ, Trương đạo trưởng.
Tôi hít một hơi thật sâu, dự định sẽ chào hỏi đối phương bằng những lí do thoái thác mà tôi đã nghĩ ra từ trước.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng, bên trong áo choàng đen đã truyền ra một tiếng cười quỷ dị "ha ha ha".
Giọng nói này có hơi trầm và khàn, làm người nghe rất khó chịu.
Tôi nhíu mày, có chút khó hiểu, người này cười cái gì?
Nhưng ngay lập tức, tôi nghe thấy một giọng nam khàn khàn có chút quen thuộc lọt vào tai: "Thật khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Không ngờ khách hàng của tôi lại là cậu, Đinh Vĩ..."