Minh Hôn - 471
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:51:27
Lượt xem: 24
“Tôi chỉ là hấp thụ một ít âm tinh của các cô gái đó mà thôi. Ngày hôm sau tỉnh lại, các cô ấy sẽ không còn đau, cùng lắm, cùng lắm chỉ làm một lần mộng xuân mà thôi!”
Dương Tuyết là nữ, nghe được lời này đương nhiên sẽ giận dữ: “Mẹ kiếp mộng xuân của bà mày! Hiện tại tôi sẽ khiến cho ông làm mộng xuân luôn!”
Nói xong, kiếm gỗ đào trong tay Dương Tuyết đột nhiên hướng về phía hạ bộ của Tăng Đại Trị.
Tăng Đại Trị nhìn thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, gương mặt tràn đầy hoảng sợ, theo bản năng mà tránh nè.
Kết quả ông ta vừa mới nhảy lên, kiếm gỗ đào đã đ.â.m vào đùi của Tăng Đại Trị.
Tăng Đại Trị “A” một tiếng, phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như con heo bị giết, đau đớn tột cùng.
“Đừng, đừng g.i.ế.c tôi, tôi, tôi cũng là bị bất đắc dĩ. Bằng không, bằng không tôi cũng chết!” Tăng Đại Trị đau khổ mở miệng.
Nhưng Dương Tuyết vẫn kiên quyết, không buông tha: “Thà rằng ông c.h.ế.t còn hơn hủy hoại biết bao nhiêu phụ nữ!”
Nói xong, cô ấy rút ra kiếm gỗ đào muốn đ.â.m tiếp. Tôi nhìn thấy như vậy bèn ngăn cản Dương Tuyết.
Dương Tuyết thấy tôi ngăn cô ấy lại, có chút không vui: “Đinh Vĩ, để tôi g.i.ế.c ông ta!”
Vẻ mặt tôi ngưng trọng: “Chúng ta sẽ giải quyết từng khoản một, trước mắt chờ một chút…”
Dương Tuyết nghe tôi nói vậy, đột nhiên thu tay lại. Trong miệng hừ lạnh một tiếng, lui qua một bên.
Tăng Đại Trị thấy Dương Tuyết rời đi, ông ta đã lấy ôm chân và mở miệng nói với tôi: “Đạo trưởng! Những gì tôi nói đều là nói thật, các người hãy cứu tôi đi! Hãy giải thoát tôi khỏi sự khống chế của bọn họ. Tôi không muốn làm nô lệ cho bọn họ nữa!”
Từ lúc đầu đến bây giờ, tôi sớm đã nhìn rõ tên Tăng Đại Trị này. Ông ta căn bản chính là trong ngoài khác biệt, ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì lại nghĩ khác.
Lúc đầu, ông ta cùng với tên quỷ Cửu ca này, bàn luận về những vấn đề tục tĩu đó, tôi có thể nhìn ra tên này ghê tởm cỡ nào.
Nhưng lúc này tôi cũng không nhiều lời, chỉ lạnh lùng hỏi lại một câu: “Người này là ai?”
Nói xong, tôi chỉ tên quỷ đang bị trấn áp trên mặt đất.
“Gã, gã cũng giống như tôi, đều là bị Trương đạo trưởng khống chế. Mọi người đều gọi gã là Cửu ca!”
Tôi khẽ gật đầu, sau đó tăng lên giọng điệu, tiếp tục nói: “Vậy sư tôn trong miệng các người, lại là ai?”
Vào lúc tôi nói ra hai chữ “Sư tôn”, thân thể của Tăng Đại Trị rõ ràng run lên một chút, trông cực kì hoảng sợ, bên trong hai mắt tràn ngập sự sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/471.html.]
Trong miệng ông ta ấp úng, nhưng ông ta không dám nói ra một chữ nào…
***************
Lời nói của Tăng Đại Trị lập lờ, ấp úng, xem ra ông ta không muốn nói.
Thấy ông ta như thế, tôi lạnh lùng mở miệng nói: “Như thế nào, không muốn nói đúng không!”
Sắc mặt của Tăng Đại Trị co giật vài cái, sau đó hơi hơi ngẩng đầu nhìn tôi: “Nói, nói cái gì a? Tôi, tôi không biết, sư tôn là, là ai……”
Nghe được lời này, chúng tôi đều sửng sốt.
Tăng Đại Trị này rõ ràng là đang nói dối. Cái gì mà không biết, rõ ràng là ông ta biết rất rõ.
Nhưng xem tình trạng này của ông ta, ông ta hẳn rất sợ hãi sự tồn tại của hai chữ “Sư tôn” này, dẫn tới việc không màng nguy hiểm dù bị chúng tôi đánh c.h.ế.t cũng muốn nói dối thêm một lần nữa.
Khuôn mặt của tôi trầm xuống, tiếp tục mở miệng nói: “Ông không sợ bị chúng tôi đánh c.h.ế.t sao?”
“Sợ, sợ, chỉ là, chỉ là tôi thật sự không biết sư tôn là ai hết? Các người, các người tạm tha cho tôi đi! Thứ nên nói tôi đều nói rồi……” Tăng Đại Trị sợ hãi mở miệng.
Tuy nhiên, chúng tôi không có chút thương hại nào với ông ta.
Hừ lạnh một tiếng, không chút do dự dùng chân đạp Tăng Đại Trị một cái, lão Phong và Dương Tuyết đứng bên cạnh cũng đã sớm nhịn không được.
Lúc này, khi thấy tôi động thủ, bọn họ cũng đồng loạt xông lên đánh Tăng Đại Trị tơi bời.
Tăng Đại Trị lại bị đánh thêm một lần nữa, hét lên “Ngao ngao”, trông vô cùng đau đớn.
Nhưng chúng tôi lại không cảm thấy thủ đoạn của chúng tôi tàn nhẫn, so với những người phụ nữ đã bị tên này cưỡng hiếp, chúng tôi đã vô cùng, vô cùng nhân từ mà nương tay rồi.
“Rốt cuộc ông nói hay là không!” Dương Tuyết một bên đánh, một bên truy vấn.
Tên này vẫn không chịu nói, vẫn giả vờ không biết, nói cái gì cũng không rõ ràng, không biết nên nói cái gì.
Thấy miệng của tên này vẫn còn cứng như vậy, chỉ có thể tiếp tục hành hung ông ta, nghiêm hình bức cung.
Nhưng sau bốn năm phút bị đánh, tên này thiếu chút nữa đã bị đánh đến hồn phi phách tán nhưng ông ta vẫn không chịu mở miệng.
Chúng tôi hơi bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới, một người tham sống sợ c.h.ế.t như ông ta, rốt cuộc là dựa vào tình cảm gì đối với vị “Sư tôn” này, là sợ hãi, là kính trọng hay là cái gì khác, chỉ là không hề thốt ra dù chỉ là nửa lời.
Nhìn Tăng Đại Trị nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, hồn lực suy nhược, chúng tôi dừng tay.