Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 465

Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:47:43
Lượt xem: 30

Chẳng mấy chốc, tôi đã thu thập đủ mọi thứ. Sau đó, tôi chạy về hướng phòng trọ.

Lúc này trời đã chạng vạng tối. Khi quay về tôi còn mang về mấy hộp cơm.

Lên lầu, tôi thấy mọi người đều ở đó. Tình Minh Tuyết cũng đã tỉnh.

Chỉ là do lúc trước cô ấy bị quỷ nhập vào người cho nên lúc này tinh thần của cô ấy không được phấn chấn cho lắm. Dương hỏa cũng tương đối thấp, sắc mặt có hơi nhợt nhạt.

Mọi người thấy tôi trở về, họ đều nhìn về phía tôi.

Ngô Huệ Huệ là người đầu tiên mở miệng nói với tôi: “Đinh Vĩ, anh mua được đồ mà anh cần chưa?”

“Mua được rồi. Nào ăn cơm xong, chúng ta lập tức đi tìm tên sắc quỷ đó mà tính sổ!” Tôi trực tiếp mở miệng, chia cơm cho mọi người.

Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết không muốn ăn, cho nên không ăn được bao nhiêu.

Nhìn bộ dạng lo lắng, sốt ruột của các cô ấy, chúng tôi đã an ủi các cô ấy vài câu, bảo các cô ấy đừng qua lo lắng, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.

Đồng thời lúc đó, tôi vô tình biết được một chuyện từ Dương Tuyết và Lão Phong. Ở bên trong cái bình gốm đen kia có vài sợi tóc và một con búp bê vải.

Mấy sợi tóc đó buộc chặt trên con búp bê vải.

Chúng tôi nghiên cứu một lát. Theo suy đoán thì đây chính là “Mộ chôn di vật” mà vị Trương đạo trưởng kia làm cho Tăng Đại Trị.

Bởi vì Tăng Đại Trị không có người thân, cũng không có mồ mả.

Điều này khiến cho ông ta sau khi c.h.ế.t đã trở thành du hồn dã quỷ. Trương đạo trưởng muốn dựng kim thân cho ông ta thì phải làm “Mộ chôn di vật”, dùng để “triệu tập hồn phách”. Nhờ đó mà người thi thuật có thể khống chế người bị thi thuật.

Do đó, Trương đạo trưởng đã thông qua Tăng Đại Trị mà tìm được mấy sợi tóc này.

Sau đó làm một con búp bê vải cùng với chiếc bình gốm màu đen làm thành mộ chôn di vật.

Cứ như vậy, Trương đạo trưởng có thể thông qua mộ chôn di vật này mà gián tiếp khống chế Tăng Đại Trị, khiến ông ta nghe theo mệnh lệnh.

Về phần vì sao lại muốn khống chế một con quỷ bình thường thì chúng tôi vẫn chưa thể hiểu hết được.

Nhưng điều may mắn chính là chỉ cần có con búp bê vải này cùng với mấy sợi tóc, chúng tôi có thể dùng những thứ này để khai đàn, sau đó truy tìm tung tích của tên sắc quỷ.

Sau khi đã ăn uống no nê, chúng tôi cũng đã sẵn sàng hành động.

Tôi chưa từng dùng qua la bàn truy tung thuật, nhưng tôi lại rất hiểu biết về đặc tính của thuật pháp này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/465.html.]

Trước tiên phải lập một bàn thờ hương khói. Sau đó lấy con búp bê vải và tóc làm mồi dẫn để làm phép.

Sau khi niệm một chuỗi câu thần chú, đôi tay của tôi bỗng nhiên hợp lại, biến thành một đạo kiếm chỉ. Trong miệng tôi hét lớn một tiếng nói: “Cấp cấp như luật lệnh, xuyên!”

Nói xong, tôi chỉ ngón tay vào la bàn phong thủy trên pháp đàn.

Ngay tức khắc, kim đồng hồ xoay tròn. “Bá bá bá” không ngừng vang lên.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ trên la bàn. Mắt không hề chớp.

Tốc độ của kim đồng hồ càng ngày càng chậm. Cuối cùng ngừng lại, chỉ vào một hướng rồi bất động.

Thấy vậy, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết. Mọi việc đã thành công.

“Tốt, vị trí đã được xác định. Chỉ cần chúng ta đi theo kim đồng hồ này là có thể tìm được sắc quỷ!” Tôi vội vàng mở miệng.

Lão Phong và Dương Duyết cũng không chậm trễ, lần lượt cầm vũ khí lên. Còn chào tạm biệt Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết, bảo hai người cứ ở nhà, chúng tôi đi một chút sẽ về ngay.

Sau đó, chúng tôi đi xuống lầu. Xem phương hướng chính xác và trực tiếp đi thẳng qua đó.

Phương hướng mà cây kim chỉ vào chính là hướng bắc. Mà hướng bắc ngoài phim trường ra thì còn có một khu rừng trúc.

Sau khi đi vào rừng trúc, nhìn qua trái phải một lượt thì phát hiện đêm nay vẫn còn đoàn làm phim đang ở đây đóng phim.

Cũng không dừng lại quá lâu, chúng tôi né tránh những người này và tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút, chúng tôi đi tới phía sau ngọn núi.

Nơi đây vô cùng hẻo lánh và ít dấu chân người. Bởi vì ở đây chưa có khai phá nên ngày thường sẽ không mở cửa cho đoàn phim hay du khách vào. Nói chung căn bản là không có đường đi.

Để nhanh chóng tìm được sắc quỷ, ba người chúng tôi mò mẫm trong bóng tối, trực tiếp đi đến phía sau núi.

Không thể không nói tên sắc quỷ này đúng là trốn đủ xa.

Ngay cả khi đi đến sau núi, chúng tôi còn phải đi thêm nửa tiếng nữa.

Cũng may chúng tôi đã mở thiên nhãn. Bằng không ở nơi tối lửa tắt đèn này, mỗi một bước về phía trước đều rất khó khăn.

Hiện giờ chúng tôi đã tiến vào rất sâu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của sắc quỷ.

Nhưng mọi người đều không có ý định từ bỏ. Mọi người vẫn đi theo phương hướng của kim đồng hồ trên la bàn, tiếp tục tiến về phía trước mà tìm.

Sau khi đi bộ thêm năm phút nữa, chúng tôi leo lên trên một sườn núi nhỏ.

Loading...