Minh Hôn - 464
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:47:28
Lượt xem: 24
Trong khi đó, Bạch Phong phong trần mệt mỏi chạy trở về: "Thế nào?"
Nghe lão Phong mở miệng, tôi thở dài: "Đã giữ lại, bây giờ cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là đã để cho tên sắc quỷ kia chạy trốn!"
"Mẹ kiếp!" Lão Phong cũng nhịn không được mắng một tiếng, có vẻ hơi nghẹn khuất.
Trước kia chúng tôi đối phó, đều là một ít hung hồn lệ quỷ có tu vi cường đại.
Nhưng hôm nay, lại bị một tên sắc quỷ có tu vi bình thường chơi một vố.
Cắn răng: "Chúng ta đã nghĩ đơn giản về tên sắc quỷ này rồi, tên này chắc chắn là một quỷ tu. Chuyện nhiếp hồn vừa rồi, tám phần là do ông ta làm ra. Để bắt buộc chúng ta phải trở lại vị trí cũ, phòng ngừa chúng ta tiếp tục bám theo ông ta! Bây giờ ông ta đã thành công, chắc chắn đã thoát khỏi phạm vi săn đuổi của chúng ta, bây giờ muốn bắt ông ta một lần nữa bằng cách này, đã rất khó."
"Chẳng lẽ chuyện này cứ kết thúc như vậy?" Lão Phong không chỗ phát tiết.
Tôi hừ lạnh: "Kết thúc, sao có thể chứ. Không bắt được tên này, mặt mũi của chúng ta biết để ở đâu..."
******************
Chúng tôi tốt xấu gì cũng là người trừ tà. Nhưng hôm nay, chúng tôi lại để vuột mất một tên sắc quỷ ngay trước mắt.
Nếu tin này được truyền tới tai những người trong nghề, gương mặt già nua của chúng tôi không biết giấu vào đâu.
Mặc kệ là vì mặt mũi hay là vì Tình Minh Tuyết, hoặc là vì cái gì đó khác.
Tên sắc quỷ này, chúng tôi tuyệt đối không thể để mặc ông ta như vậy được, nhất định phải bắt ông ta trở về.
Ngoài ra, tên sắc quỷ còn được cái gì mà Trương đạo trưởng chống lưng, cũng phải gặp người này một lần.
Dương Tuyết đỡ lấy Tình Minh Tuyết, cau mày: “Nhưng mà tên sắc quỷ này đã chạy thoát. Huống chi ông ta còn mang kim thân theo. Chúng ta biết đi đâu để bắt ông ta bây giờ?”
“Đúng vậy! Nếu không có kim thân ở đây, tên sắc quỷ đó có thể trốn ở bất cứ đâu và sẽ rất khó khăn nếu chúng ta muốn bắt ông ta một lần nữa!” Lão Phong cũng mở miệng nói.
Nhưng tôi lại cười cười: “Các người còn nhớ cái bình gốm đen ở trên bàn thờ kia không?”
“Bình gốm đen?” Dương Tuyết lẩm bẩm nói, trầm tư suy nghĩ.
Bạch Phong cũng nhớ lại. Khoảng vài giây sau, Dương Tuyết lại mở miệng nói: “Hình như là có một cái bình như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/464.html.]
“Cái bình này có thể giúp chúng ta tìm được tên sắc quỷ đó sao?” Lão Phong nói thêm.
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Không sai. Nếu cái bình đó được thờ cúng ở trên bàn thờ thì chắc là món đồ đó có mối liên hệ với tên sắc quỷ kia. Mà sư phụ của tôi và Độc đạo trưởng đều có một đạo thuật pháp có thể truy tìm tung tích của quỷ hồn, chỉ cần chúng ta tận dụng tốt cái bình đó. Hai người ở đây giúp tôi thì tất nhiên có thể lần ra được tung tích của tên sắc quỷ kia!”
Lão Phong nghe tôi mở miệng nói như vậy, cậu ta hoài nghi nói: “Cậu đang nói đến la bàn truy tung thuật?”
Tôi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chính là la bàn truy tung thuật!”
Lão phong lại nhướng mày: “Thứ này chỉ có sư phụ của tôi biết, không lẽ, không lẽ cậu đã học xong rồi sao?”
Khóe miệng tôi hiện lên một tia đắc ý: “Không sai, tôi đã học xong rồi!”
Lão Phong thấy tôi mở miệng nói như vậy thì có hơi khiếp sợ. Thuật pháp này không dễ học. Cậu ta đã học nó hơn một năm qua nhưng vẫn chưa nắm được.
Nhưng tôi gia nhập vào nghề này được bao lâu rồi? Mới hơn nửa năm. Thế nhưng tôi đã học được loại thuật pháp này, cho nên cậu ta đã vô cùng kinh ngạc.
“Cậu thật sự đã học được thuật pháp này! Vậy đừng trì hoãn nữa, hãy hành động ngay đi!” Sau khi lão Phong kinh ngạc, cậu ta cũng hưng phấn mở miệng.
“Không được, đạo hạnh của tôi không đủ. Nó yêu cầu phải có đầy đủ đồ vật. Vậy giờ trước tiên, Dương Tuyết và lão Phong đỡ Tình Minh Tuyết về nghỉ ngơi đi. Tôi đi mua chút đồ lễ.”
Dương Tuyết và lão Phong cũng không chần chờ nữa, lập tức gật đầu và bảo tôi đi sớm về sớm.
Sau đó, chúng tôi chia nhau ra hành động.
Tôi đi về hướng của phim trường. Đám người của lão Phong trở về căn phòng trọ của Tình Minh Tuyết.
Chỗ này là phim trường. Có đủ các đạo cụ đa dạng, loè loẹt. Dường như ở đây cái gì cũng có.
Tôi tính mua một ít giấy vàng, chu sa, la bàn phong thuỷ và một cây kiếm gỗ đào.
Chỉ cần có những thứ này trong tay, ba người chúng tôi có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của mình.
Tôi lập tức tìm được chỗ mua bán những đạo cụ này. Tại vì đây chỉ là đạo cụ, chúng không được ban phước cho nên việc khắc chế các âm sát chi vật không hiệu quả, mạnh bằng các pháp khí trong nhà.
Nhưng miễn là những thứ này, cũng đều có chút tác dụng dù nhiều dù ít.
Hơn nữa, thứ mà chúng tôi đối phó chẳng qua chỉ là một quỷ hồn bình thường mà thôi. Chỉ là hiện tại tìm không thấy ông ta cho nên chỉ cần bắt gặp được ông ta thì không cần đến cây kiếm gỗ đào này, ba người chúng tôi cũng tự tin sẽ bắt được ông ta.