Minh Hôn - 400
Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:55:48
Lượt xem: 34
Tôi liếc nhìn thì thấy là của Bạch Phong và Dương Tuyết gửi cho tôi.
Tôi bấm vào tin nhắn của Lão Phong, chỉ có ba chữ: chó treo máy.
Nhìn vào ID xám xịt hẳn là cậu ấy đã offline rồi, chắc đang ngủ.
Tôi bất đắc dĩ mà lắc đầu, gửi lại một tin nhắn, vừa rồi tôi có chút việc, ba ngày sau tôi sẽ làm lễ trở thành xuất mã cho Hồ tộc!
Gửi tin nhắn cho Lão Phong xong, tôi lại mở tin nhắn của Dương Tuyết ra.
Kết quả là vừa mới mở ra, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì tôi phát hiện Dương Tuyết đã gửi cho tôi năm hoặc sáu tin nhắn, tất cả đều là tin nhắn trút giận và mắng mỏ tôi.
Cái gì mà bởi vì tôi treo máy, dẫn tới việc cô ấy thua trong trận đấu thăng cấp, còn nói tôi là em trai, gà mờ, tên hố đồng đội, chó treo máy, học sinh tiểu học, còn nói tôi lần sau phải giúp cô ấy thăng cấp……
Tôi cũng rất bất đắc dĩ, sau đó nhắn lại một câu, vừa rồi xảy ra chút chuyện, ba ngày sau tôi sẽ trở thành xuất mã!
Sau khi trả lời tin nhắn, tôi không có tâm trạng để chơi game tiếp nên tắt điện thoại đi ngủ.
Nhưng trong lúc ngủ, tôi lại có một giấc mộng.
Hơn nữa giấc mộng này đã xuất hiện lần thứ tư, chính là có một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi ở trên cầu, bên dưới là vô số lệ quỷ.
Cũng giống như trước đây, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này, chỉ có thể nhìn cô ấy, sau khi nói ra câu "đợi tôi", cô ấy đã nhảy khỏi cầu.
Mỗi lần tôi ở trong giấc mộng này, đều bị bao vây bởi một loại sợ hãi, mỗi lần đều bị giật mình mà tỉnh giấc.
Lần này cũng không ngoại lệ, lúc tôi tỉnh lại đã là bảy giờ sáng hôm sau.
Tôi thấy trán mình lấm tấm mồ hôi, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Giấc mộng này đã xuất hiện lần thứ tư, mỗi lần đều giống nhau như đúc, đây không phải ngẫu nhiên, nhất định là đang ám chỉ điều gì đó.
Mấy hôm trước do nhiều việc, Độc đạo trưởng và chú Lưu đều xảy ra chuyện nên tôi đã quên mất chuyện này.
Nhưng bây giờ giấc mộng này lại xuất hiện, tôi cảm thấy mình phải nói cho sư phụ biết.
Nhưng tôi chưa kịp đứng dậy thì chuông điện thoại đã reo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/400.html.]
Cầm lên thì thấy là Dương Tuyết gọi đến.
Nhìn thấy Dương Tuyết, tôi sững người một lúc, tôi tự hỏi có phải cô ấy lại muốn mắng tôi vì chuyện tối qua tôi đã treo máy hay không.
Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Dương Tuyết đã vang lên trong điện thoại: “Đinh Vĩ, trước tiên đừng nhắc đến chuyện tối qua anh treo máy, sao anh lại trở thành xuất mã? Tình huống gì đây?"
"À! Tối hôm qua tôi treo máy là vì chuyện này, ngày khác tôi sẽ dẫn cô đi thăng cấp. Về phần xuất mã, hai ngày sau tôi sẽ trở thành đệ tử xuất mã của Hồ gia, đến lúc đó sẽ tổ chức ở miếu Thành Hoàng, hôm đó cô có thể tới để tăng thêm mặt mũi cho tôi..." Tôi chậm rãi nói.
Dương Tuyết nghe nói chuyện này là thật, cũng không khỏi lớn tiếng hét lên, hỏi tôi tại sao lại muốn làm xuất mã cho Hồ gia, còn hỏi đối tượng mà tôi làm xuất mã có thân phận gì trong Hồ gia.
Là đệ tử đời thứ mấy của Hồ gia, là đời thứ ba hay đời thứ tư?
Đời thứ ba hoặc đời thứ tư ở đây là đại diện cho bối phận của đối phương ở trong Hồ tộc, lấy Hồ Mẫu hiện tại để tính, một trăm năm mươi năm là một đời, theo thứ tự mà hướng xuống.
Nhưng tôi nghe đến đời thứ ba và đời thứ tư thì có chút khinh thường.
Tôi làm đệ tử xuất mã cho Hồ Mẫu , đời thứ ba và đời thứ tư có thể so sánh với tôi sao?
Tôi cười “ha hả”, nhất thời không nói chuyện.
Dương Tuyết thấy tôi không nói lời nào, giọng điệu cũng trầm xuống: "Đinh Vĩ, anh, anh sẽ không bán rẻ chính mình chứ? Gia tiên đời thứ năm mà anh cũng chịu làm xuất mã?"
Tôi trợn mắt trực tiếp nói qua điện thoại: "Cái gì mà Gia tiên đời thứ năm. Cô nghe cho kỹ, đối tượng mà tôi làm xuất mã không phải là Gia tiên đời thứ năm. Mà là Thánh Mẫu của Hồ tộc, tộc trưởng của Hồ gia!"
************
Dương Tuyết ở đầu bên kia điện thoại hoàn toàn không tin vào lời nói của tôi, trái lại còn bật cười “ha hả”.
"Đừng đùa nữa! Hồ Mẫu, Hồ Mẫu ở trong núi sâu rừng già, sao có thể coi trọng anh được! Còn thu anh làm đệ tử xuất mã." Dương Tuyết vừa nói vừa cười.
Tôi không nói nên lời: "Cô không tin cũng không sao, hai ngày nữa cô cứ tới đây, đến lúc đó liền biết!"
Dương Tuyết thấy tôi khẳng định lần nữa, nhất thời thu lại tiếng cười: “Đinh Vĩ, chẳng lẽ anh nói thật?”
"Đương nhiên là thật, tôi lừa cô để làm gì?"
Dương Tuyết nghe vậy thì hít vào một hơi nói: "Nếu đây là sự thật, thì anh cũng quá may mắn rồi. Lần trước anh và Bạch Phong không phải đã đắc tội với một Lão hồ ly sao? Tại sao lần này anh lại trở thành xuất mã? Còn là Thánh Mẫu của Hồ tộc?"
Đương nhiên, tôi không thể nói cho Dương Tuyết biết nguyên nhân, vì vậy tôi đã bịa ra một lời nói dối: "Khi sư phụ của tôi còn trẻ, ông ấy đã có chút duyên phận với Hồ gia. Ngày đó không phải có một Lão hồ ly đã làm chú Lưu bị thương sao? Hồ gia cảm thấy đuối lý, tăng thêm việc bọn họ muốn xuống núi tìm xuất mã, cho nên Hồ Mẫu đã chọn tôi! Trong chuyện này đúng là tôi có chút may mắn!"