Minh Hôn - 378
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:54:19
Lượt xem: 33
Tôi nhíu mày, muốn nhìn rõ hơn.
Kết quả là, làn sương đen đột nhiên chấn động, sau đó có một trận gió ập tới, khuấy động đầy trời toàn là lá khô.
Một cỗ hơi thở khó hiểu trong nháy mắt dâng trào ra, bao phủ toàn bộ núi rừng, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ áp lực.
Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, quan trọng nhất là sau khi luồng hơi thở đầy áp lực này xuất hiện, đột nhiên có một đôi mắt màu lục hiện ra trong làn sương đen.
Khi nhìn thấy đôi mắt này, tôi đang đứng bên cạnh lập tức sợ hết hồn.
Sư phụ, lão Phong và những người khác cũng kinh hãi không thôi, trong nhất thời cũng không hiểu rõ tình hình.
Nhưng ba con hồ ly thì lại đang khiếp sợ, lúc này sắc mặt của chúng đã thay đổi, chúng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó đến mức thất thần.
Tiểu hồ ly đã biến thành một cô gái trẻ, thậm chí còn quỳ xuống đất, run rẩy và sợ hãi nói: “Cung nghênh Thánh Mẫu”.
Về phần hai con hồ ly còn lại, bởi vì ... thất thần mà lộ ra sơ hở, lần lượt bị lão Phong và Độc đạo trưởng đánh ngã xuống đất.
Nhưng bọn chúng cũng không có đứng dậy để phản kháng hay là chạy trốn, mà là nhanh chóng đứng dậy, sau đó giống như tiểu hồ ly, nhìn chằm chằm làn sương màu đen, quỳ rạp xuống, kêu to: “Cung nghênh Thánh Mẫu…"
Đám người của sư phụ vốn định tiếp tục động thủ, đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này, đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nhất thời không nhúc nhích.
Tôi càng trợn tròn mắt, vừa rồi tôi không nghe rõ, nhưng bây giờ tôi đã nghe rất rõ ràng.
Đối phương kêu to “Cung nghênh Thánh Mẫu”, cái quái gì thế này?
Chúng tôi còn chưa kịp định thần, từ trong màn sương đen đã truyền đến một giọng nữ: “Các người xuống núi để làm chuyện gì?”
Giọng nói của cô gái này trong trẻo êm tai nhưng lúc này lại mang theo một chút tức giận.
Nghe thấy lời này, lão hồ ly cầm đầu cả người run lên, có chút lắp bắp mà trả lời: "Đi ra ngoài cứu người, bảo vệ một phương!"
"Hừm! Biết thì tốt! Nhưng sao ông lại đánh nhau với người khác ở đây?" Giọng nói trong màn sương đen lại vang lên.
Mà lão hồ ly cầm đầu cũng không dám chậm trễ, ông ta ngẩng đầu lên, giọng điệu sợ hãi trả lời: “Thi thể con trai tôi bị thiêu đốt, xương cốt cũng bị hủy, đều là lỗi của những người này, cho nên, cho nên tiểu hồ ly muốn đòi lại công đạo!"
Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Trong màn sương đen, rõ ràng là thủ lĩnh của đám hồ ly này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/378.html.]
Rất có thể đây chính là lão yêu trong núi sâu, bằng không, sao ba con hồ ly này lại gọi là “Thánh Mẫu”?
Hơn nữa nghe lời này, đây hẳn là một con yêu quái tốt.
Ba con hồ ly ở trước mặt tôi hẳn là những dã tiên được lệnh đi xuống núi để giúp đỡ con người.
Muốn được hưởng nhang khói, trở thành Bảo Gia Tiên.
Nhưng không biết vì sao, con trai của lão hồ ly này lại chết, sau đó không xuống núi được nữa, ngược lại kết thù với chúng tôi.
Bây giờ nhìn thấy lão hồ ly này nói năng lung tung, đổi trắng thay đen, tôi tự nhiên không vui.
Tôi không chút do dự, bước lên nói: "Tiên, tiên gia, đừng nghe ông ta nói hưu nói vượn. Lúc chúng tôi nhặt xác, con trai của ông ta đang trong hình dạng của con người chứ không phải hồ ly. Sau khi hỏa táng, chúng tôi mới phát hiện t.h.i t.h.ể đó không phải là của con người, nhưng chúng tôi vẫn bảo quản nó rất tốt. Nhưng không ngờ ông ta lại tự tiện xông vào nhà, cắn bị thương chú Lưu của tôi và suýt g.i.ế.c c.h.ế.t chú ấy! Bây giờ ông ta lại muốn chúng tôi bồi thường hai mươi năm dương thọ và giữ đạo hiếu cho con trai của ông ta trong ba năm, nếu không sẽ khiến chúng tôi trả bằng máu."
Tôi nói đúng sự thật, tôi còn cho rằng đối phương sẽ hùng hổ dọa người.
Nhưng vẻ mặt của lão hồ ly lại khiếp sợ, vội vàng nói: "Thánh, Thánh Mẫu, không, không phải như vậy, xin ngài nghe tôi giải thích..."
Nhưng đôi mắt màu lục sắc bén kia lại nhìn thẳng vào ba con hồ ly, đồng thời hừ lạnh một tiếng: "Câm miệng, các người đều quên hết quy củ rồi hả? Cho các người kì hạn là ba ngày để trở về Hồ Sơn. Chờ tôi xử lý..."
Sau khi nói ra những lời này, đôi mắt màu xanh kia lập tức nhắm lại.
Ban đầu, màn sương đen đang lơ lửng trong không trung, nhưng sau đó đã bị thu vào hộp gỗ như thể có gì đó đang hút vào.
Khi làn sương đen được thu hồi, nắp hộp đã mở lập tức đóng lại, phát ra tiếng "phanh" giòn vang, sau đó không còn gì khác thường ...
**********
Cảnh tượng kỳ lạ như vậy làm tất cả chúng tôi đều choáng váng.
Sau khi màn sương đen đều được thu lại, chúng tôi vẫn ngẩn người tại chỗ.
Nhìn cái hộp trên mặt đất, mọi người đều có vẻ mặt quái dị.
Về phần ba con hồ ly, bọn chúng vẫn còn đang kinh ngạc, chúng run rẩy rồi chậm rãi đứng dậy.
Nhìn thấy ba con hồ ly lại đứng lên, chúng tôi đều định thần lại đồng thời tỏ ra cảnh giác.
Vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy rõ ràng những lời phát ra từ trong màn sương đen, yêu cầu chúng quay lại Hồ Sơn để chờ xử lý.