Minh Hôn - 350
Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:16:37
Lượt xem: 33
Tôi nghe đến đây thì sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy dưới thân ớn lạnh, cô ta nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ cô ta muốn làm tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao?
Hơn nữa những lời đó, giống như việc tôi chọn làm nam sủng của cô ta là một việc đương nhiên.
Người phụ nữ này khi còn sống nhất định là muốn đàn ông đến điên rồi, sau khi c.h.ế.t cũng không ngừng oán niệm, cho nên đã làm đủ mọi cách để tìm nam sủng.
Mặt tôi trở nên rất khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
Sau đó nam quỷ ở bên cạnh đột nhiên nói: "Em yên tâm đi, nơi này giao cho anh. Em vào phòng canh chừng người phụ nữ kia đi, chờ anh giải quyết thằng nhóc này xong, còn phải nắm chắc thời gian ân ái với chị dâu mới của em nữa!"
Nam quỷ vừa nói ra lời này, hai anh em quỷ này nhìn nhau, phát ra tiếng cười "khúc khích" quái dị.
Cùng lúc đó, cơ thể của nữ quỷ bắt đầu di chuyển về phía sau, rồi biến mất không thấy tung tích.
Nhưng khi nghe đến đây, trong lòng tôi không khỏi “lộp bộp” một tiếng.
Tôi cảm thấy người mà nam quỷ nói tới rất có thể là Dương Tuyết đang mất tích.
Giờ phút này tôi hận đến ngứa răng, chỉ cảm thấy hai con quỷ này thật biến thái.
Tôi từng thấy ma quỷ đòi mạng, từng thấy ma quỷ g.i.ế.c người, thậm chí còn nghe nói ma quỷ tìm người sống để nhập xác.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hoặc thậm chí nghe nói về ma quỷ đang tìm kiếm một sủng nô.
Tôi tức giận ngay tại chỗ: "Mày đã làm gì Dương Tuyết?"
Vừa nói tôi vừa giơ thanh kiếm gỗ đào lên, giận dữ chỉ thẳng vào nam quỷ.
Nam quỷ hừ lạnh một tiếng: "Tao làm cái gì? Không liên quan đến mày!"
Nói xong, nam quỷ nhào tới, từ lầu hai nhảy xuống, tốc độ cực nhanh.
Thấy thế, làm sao tôi có thể lơ là? Tôi căng da đầu, giơ cao kiếm gỗ đào của mình lên sẵn sàng đối đầu với nam quỷ.
Nhưng trước khi quỷ nam đến gần tôi, cơ thể của nam quỷ đột nhiên biến mất.
Thấy vậy, tôi giật mình, vội nhìn xung quanh.
Nhưng tôi chưa kịp chuẩn bị thì lưng của tôi đã lạnh toát.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Dám tới nhà của tao, mày nhất định đã liệu trước việc mày phải chết!"
Nói xong chỉ nghe “rầm” một tiếng, tôi bị một lực mạnh đánh trúng khiến lưng đau nhói.
Ngay lập tức, cả người tôi bị đánh bay ra ngoài như một chiếc lá rụng.
Cuối cùng "Rầm" một tiếng, tôi va trúng một chiếc bình lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/350.html.]
Bình lớn bị đập vỡ thành từng mảnh, tôi cũng đang bò trên mặt đất.
“A!!!” Tôi không nhịn được mà kêu lên một tiếng, đồng thời đưa tay sờ sau lưng, chỉ cảm thấy đau nhức.
"Chút đạo hạnh này mà còn muốn bắt chúng tao? Không biết tự lượng sức mình!" Nam quỷ lạnh lùng nói, sau đó lại lắc mình một cái, lao về phía tôi.
Thấy nam quỷ lại lao tới, tôi vội vàng đứng dậy, chộp lấy kiếm gỗ đào định đánh trả.
Nhưng ngay khi quỷ nam đến gần tôi, hắn đã lợi dụng lúc tôi không mở mắt mà biến mất một lần nữa.
Kết quả tôi c.h.é.m vào không khí, và khi quỷ nam xuất hiện trở lại, hắn đã ở bên phải tôi rồi.
"Rác rưởi, còn muốn đấu với tao."
Nói xong, nam quỷ lại đá thẳng vào eo tôi.
Cơ thể của tôi lại mất thăng bằng, cả người ngã xuống đất.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, không phải tôi không đánh lại nam quỷ này, cũng không phải nam quỷ này lợi hại.
Suy cho cùng, đạo hạnh của nam quỷ này chỉ cao hơn nữ quỷ kia một chút.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi bị đánh đến trở tay không kịp.
Nhưng nguyên nhân chính là do tôi không có mở thiên nhãn, tôi không thể nhìn thấy hắn, điều đó cản trở việc tôi phát huy ra thực lực chân chính của mình.
Tôi nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Đừng để tao bắt được mày!"
Nói xong tôi liền lao lên.
Còn nam quỷ thì đang đứng đối diện với tôi, khuôn mặt méo xệch: "Hừ! Tao đã làm hỏng nước mắt trâu để mở thiên nhãn, mày làm sao bắt được tao? Chỉ bằng chút bùa chú của mày thôi sao? Mày cho là mình có thể chụp trúng tao à?"
Ngữ khí của nam quỷ lạnh lùng, thấp giọng giễu cợt tôi.
Nghe đến đây, tôi không khỏi nhíu mày.
Thảo nào tôi không tìm được nước mắt trâu, hóa ra tên này đã bắt đầu nhắm vào chúng tôi từ lâu, biết chúng tôi dùng nước mắt trâu để mở thiên nhãn.
Mà bọn chúng ngay từ đầu đã âm thầm dùng thủ đoạn đối với chúng tôi, bây giờ nghĩ lại, nhất định là dùng phương pháp đặc biệt nào đó làm tôi và Dương Tuyết choáng váng, sau đó phá hủy nước mắt trâu để mở thiên nhãn của chúng tôi, khiến thực lực của chúng tôi suy yếu, lúc này mới ra tay với chúng tôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi “lộp bộp” một tiếng.
Nghĩ lại lúc trước khi mơ màng, tôi nhớ mình đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, chẳng lẽ là lúc đó sao?
"Trước đó mày đã dùng thuốc mê với bọn tao đúng không? Sau đó làm hỏng nước mắt trâu mà bọn tao dùng để mở thiên nhãn." Lúc này tôi lạnh lùng nói.
"Mày cũng không quá ngu xuẩn! Nói thật cho mày biết, khi còn sống tao cũng là một nửa đạo sĩ, rất rõ ràng đối với phương pháp trừ ma diệt quỷ của mày, đêm nay mày thua trong tay tao cũng không oan uổng đâu!" Nam quỷ dùng ngữ khí trầm thấp nói, lúc này còn mang theo một tia ngạo mạn, mở miệng trịnh trọng nói.