Minh Hôn - 345
Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:14:39
Lượt xem: 31
Bây giờ tôi và Dương Tuyết liền kiên nhẫn ngồi chờ ở đây, tôi không tin bọn chúng sẽ không xuất hiện.
Sau khi ăn xong mì ăn liền, xem một bộ phim truyền hình cung đấu nổi tiếng gần đây một lúc, tôi cảm thấy khá nhàm chán, nhưng Dương Tuyết dường như lại rất thích thú, thậm chí còn mắng hoàng hậu là người có âm mưu, phi tử rất độc ác.
Tôi không có hứng thú với thể loại phim truyền hình này.
Một đống phụ nữ tranh giành một ông già thì có gì thú vị chứ?
Xem một lát, tôi mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng khá dễ chịu, cũng không để ý lắm.
Nhưng sau một lúc, tôi cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn đồng hồ mới tám giờ tối, trời vừa nhá nhem tối.
Vẫn còn sớm, xung quanh tương đối yên lặng, không có động tĩnh gì bất thường, tôi nghĩ thứ đó cũng không có khả năng xuất hiện sớm như vậy.
Vì vậy, tôi nói với Dương Tuyết: "Dương Tuyết, cô ngồi canh một lát nha! Tôi ngủ một chút!"
Dương Tuyết liếc nhìn tôi, bất giác lẩm bẩm: Đúng là heo! Nhà có quỷ ám mà cũng có thể ngủ được.
Tôi có chút cạn lời, cô bá chiếm TV xem thể loại phim nhàm chán như vậy, sao tôi có thể không buồn ngủ?
Dương Tuyết thấy mặt tôi tối sầm lại, nói: "Được rồi được rồi! Anh đi ngủ đi! Lát nữa tôi gọi anh!"
Nói xong, Dương Tuyết tiếp tục xem phim truyền hình của mình.
Tôi cũng mặc kệ, nằm xuống chiếc ghế sofa bên cạnh và ngủ thiếp đi.
Nhưng để phòng ngừa, lúc ngủ tôi vẫn dán một lá bùa lên ngực.
Như vậy cũng không sợ bị những thứ dơ bẩn tấn công.
Nếu là trước đây, đừng nói là ngủ trong nhà quỷ, tôi chắc chắn sẽ căng thẳng muốn chết, tuyệt đối không bao giờ buồn ngủ.
Nhưng lúc này, tôi buồn ngủ quá trời. Mới vừa nằm xuống không bao lâu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ rất thoải mái, cũng không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi vào, cảm giác rất lạnh.
Người tôi run lên vài cái, bất tri bất giác tỉnh lại.
Nhưng khi mở mắt ra, tôi thấy xung quanh tối đen như mực.
Tôi còn tưởng là Dương Tuyết tắt đèn, chậm rãi ngồi dậy, lại phát hiện mình đang ngồi dưới đất, mặt đất hình như phủ đầy lá khô.
Có chút kỳ quái, tôi không phải ngủ ở sô pha sao? Tại sao lại có nhiều lá khô như vậy? Còn có mùi ẩm mốc?
Tôi dụi mắt, cảm thấy có gì đó khác thường, tôi bắt đầu quan sát xung quanh một cách cẩn thận.
Đến lúc này tôi mới cảm thấy quỷ dị.
Nơi tôi đang ở bây giờ hoàn toàn không phải trong căn biệt thự đó, mà là một vùng hoang vu không biết tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/345.html.]
Đúng vậy, là một vùng hoang dã.
Tôi nhìn xung quanh, có một số bụi cây và rừng cây rậm rạp. Xuyên qua khe hở của ngọn cây trên đỉnh đầu vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trăng.
Thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng “Ong”, giống như sét đánh giữa trời quang.
Lưng tôi càng lạnh lẽo hơn, khi không đang ngủ thoải mái trên sô pha, tại sao tôi lại đến nơi hoang vu này?
Chuyện gì đang xảy ra? Dương Tuyết đã đi đâu?
Còn nữa, tại sao lá bùa tôi dán trên n.g.ự.c lại biến mất?
Phản ứng đầu tiên của tôi là liệu có phải tôi đang nằm mơ không, bởi vì trước đó tôi hoàn toàn không hề phát hiện ra.
Vì vậy, tôi tự nhéo mạnh mình một cái, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Mịa nó! Đây căn bản không phải mơ, là sự thật.
Không hiểu sao đột nhiên đến vùng đất hoang dã. Điều gì đã xảy ra trong lúc nào, tôi đã trải qua những gì, tôi hoàn toàn không biết.
Bản năng của người trừ tà khiến tôi cảm thấy nguy hiểm, ngay cả khi tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đó chắc chắn không phải là điều tốt lành gì.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi chuẩn bị thò tay lấy nước mắt trâu để mở thiên nhãn.
Nhưng lúc này tôi phát hiện trên người của mình không có bất cứ thứ gì, đừng nói là nước mắt trâu để mở thiên nhãn, ngay cả bùa cũng không có.
Tôi cau mày, có gì đó không ổn!
Tôi quay đầu nhìn xung quanh rồi hô lên: “Dương Tuyết!”
Giọng nói trầm thấp, có chút vội vàng.
Nhưng xung quanh trống rỗng, không có ai đáp lại tôi.
Tôi cắn chặt răng, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, tôi chạy về phía trước mấy bước, sau đó kêu to: "Dương Tuyết... "
Nhưng điều tôi chờ tới không phải là Dương Tuyết đáp lại, mà là một giọng nữ lạnh lùng xa lạ: "Đừng kêu nữa, cô ta đã c.h.ế.t rồi!"
Mặc dù giọng nói không quen thuộc, nhưng khi nghe những lời này, tim tôi đột nhiên chấn động.
Sắc mặt của tôi thay đổi kịch liệt, lộ ra vẻ kinh hãi: "Ai? Cô mới nói cái gì?"
Tôi không thể tin được, nhưng bản năng mách bảo rằng tôi đang ở trong một tình huống rất tồi tệ.
“Muốn gặp tôi sao?” Giọng nữ xa lạ lại vang lên.
“Có gan thì ra đây!” Tôi thở phào nhẹ nhõm, trấn tĩnh lại, khai mạch luân, vận chuyển công lực.
Nhưng đáp lại tôi là một tràng cười "Ha ha ha" đầy quỷ dị...
Âm thanh kia như đang vờn quanh khắp núi rừng, không biết từ đâu đến.
Đứng ở bên trong tiếng cười này, tôi chỉ cảm thấy như một kiểu tra tấn tinh thần, hơn nữa tôi còn không thể dùng nước mắt trâu để mở thiên nhãn, tôi hoàn toàn không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này.