Minh Hôn - 343
Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:14:03
Lượt xem: 39
Tôi và Dương Tuyết vẫn chưa tìm ra đầu đuôi của vấn đề và chúng tôi cũng không vội đưa ra kết luận và phán xét, vì vậy chúng tôi muốn xem video trước.
Đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang ngáp mấy cái, anh ta nói với các diễn viên trẻ vài câu rồi bước lên lầu.
Kết quả là vừa định leo lên lầu hai, cả người đột nhiên mất thăng bằng về ngã về phía sau, giống như bị ai đẩy, cả người lăn xuống, cuối cùng đập vào bàn cà phê.
Nhìn từ video cũng không thấy được điều gì bất thường, cũng không nhìn ra được nguyên nhân.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến chỗ này còn chưa bị phong tỏa sau khi liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, mà vẫn có thể tiếp tục quay phim.
Bởi vì có video làm chứng, cho nên đây là một vụ tai nạn và không thể được coi là một vụ án hình sự.
Nhưng loại chuyện này cứ lặp đi lặp lại, thật khiến người ta sợ hãi, dẫn đến toàn bộ người trong đoàn làm phim đều thấp thỏm lo âu.
Sau khi xem video, tôi và Dương Tuyết cũng từ từ đứng dậy.
Sau khi hai chúng tôi nhìn nhau, tôi đã nói với Trương đạo diễn và Ngô Huệ Huệ: "Bây giờ chúng tôi phải vào trong nhìn một chút, mọi người hãy đợi tôi ở bên ngoài!"
Nói xong, tôi cũng không đợi bọn họ trả lời, tôi và Dương Tuyết đã đi thẳng vào bên trong căn biệt thự.
Vừa bước vào biệt thự, tôi liền cảm thấy ớn lạnh, dường như nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài vài độ.
Tôi nhìn quanh thì thấy căn biệt thự được bài trí rất đẹp, phong cách châu Âu, đồ đạc vẫn còn mới, xem ra chủ nhà chưa ở được bao lâu.
Trong lúc tôi đang nhìn bốn phía chung quanh, Dương Tuyết ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào cầu thang lầu hai nói: “Anh nói đúng, nơi này là một nơi dành cho người chết. Còn chủ nhân của nơi này, e rằng không muốn chào đón chúng ta ….”
***********
Đột nhiên nghe thấy Dương Tuyết nói như vậy, còn nhìn chằm chằm về hướng cầu thang lầu hai, làm tôi cũng không khỏi nhìn sang.
Tuy nhiên không có gì ở đó, hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng trong lòng tôi biết rất rõ căn biệt thự này có âm khí nặng như thế nào. Bố cục phong thủy đều xây theo mộ phần của người chết.
Đây là dạng nhà thuần âm, có quỷ trong này cũng là điều khó tránh khỏi.
Chỉ là có ít hay nhiều mà thôi, trước mắt chúng tôi không biết.
“Nó ở đằng kia à?” Tôi hỏi thẳng.
“Cầu thang!” Dương Tuyết nhìn chằm chằm về phía đó không chớp mắt, tôi cũng không biết cô ấy đã mở ra thiên nhãn từ khi nào.
Thấy Dương Tuyết xác định hắn đang ở cầu thang, tôi tùy tiện lấy từ túi dụng cụ ra ba cây nhang và một nắm giấy vàng.
Sau đó tôi thắp nhang và rắc giấy vàng ở xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/343.html.]
Tôi bắt chước cách trừ quỷ năm xưa của sư phụ, nói: "Tiên lễ hậu binh, các vị nghe kỹ đây. Tôi tên là Đinh Vĩ, nhận được ủy thác của người khác, dọn dẹp nhà cửa ở đây..."
Vừa nói, tôi vừa cầm lấy nhang, tiến lên hai bước, chuẩn bị động tác tiếp theo.
Nhưng lúc này Dương Tuyết đã nhướng mày, đột nhiên nói: "Đừng niệm nữa, đã đi rồi!"
“Đi rồi?” Tôi cầm nhang, cau mày.
Thật không nể mặt tôi chút nào sao? Tôi nghĩ cũng vừa đúng lúc. Bây giờ là ban ngày, cứ dứt khoát dọn dẹp sạch sẽ vậy.
Nếu dùng miệng đưa tiễn được, vậy thì nhanh chóng kết thúc công việc.
Nếu không được thì cứ động tay động chân, tiêu diệt một lần an nhàn cả đời.
Kết quả Dương Tuyết lại gật đầu: "Đúng vậy, đã đi rồi. Nhưng mà nơi này có âm khí nặng như vậy, e rằng không chỉ có một con!"
Tôi đồng ý với quan điểm này, khẽ gật đầu: "Vậy chúng ta tiếp tục nhìn đi!"
Nói xong tôi liền đi lên lầu hai.
Nhưng ai ngờ được lúc tôi sắp bước lên bậc thang cuối cùng của lầu hai.
Đột nhiên có một ngoại lực truyền đến từ trước n.g.ự.c của tôi, như thể tôi bị ai đó đẩy một cái, dưới chân lập tức bước hụt, cả người tôi đột nhiên mất thăng bằng, liền muốn ngã xuống.
Trong phút chốc, vẻ mặt tôi kinh hãi, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Đinh Phàm!” Phía sau Dương Tuyết cũng lộ ra một tia kinh hãi, túm lấy tôi đang bị mất thăng bằng.
Được Dương Tuyết túm lấy, tôi mới ổn định được cơ thể và đứng vững.
“Đinh Phàm, sao anh lại bất cẩn như vậy!” Dương Tuyết lườm tôi một cái, có chút trách móc tôi.
Nhưng tôi lại trầm mặt xuống, nhìn quanh: "Không đúng, có người đẩy tôi!"
"Có người đẩy anh? Nhưng mà vừa rồi tôi không có nhìn thấy thứ bẩn thỉu nào cả?" Dương Tuyết cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tôi lạnh lùng nhìn khung cảnh trống rỗng ở xung quanh, hận đến ngứa răng.
Tôi vẫn có thể phân biệt được sự khác biệt giữa cảm giác bị đẩy và cảm giác tự bước hụt chân.
Mặc dù không biết vì sao, Dương Tuyết đã mở ra thiên nhãn nhưng lại không nhìn thấy, nhưng tôi nhất định là bị người khác đẩy một cái.
Tất nhiên người đẩy tôi chắc chắn là thứ bẩn thỉu trong căn biệt thự này.
Mịa nó! Ông đây còn chưa ra tay, vậy mà nó đã muốn g.i.ế.c tôi trước rồi.