Minh Hôn - 337
Cập nhật lúc: 2024-07-13 17:09:58
Lượt xem: 39
Kết quả, sư phụ nhìn ra hành vi của tôi, đột nhiên nói: "Đừng đi sân sau, dùng bột gỗ đào sẽ tốt hơn!"
“Bột gỗ đào?” Tôi hơi nghi ngờ.
Sư phụ gõ gõ đầu thuốc: "Nhóc con, tối hôm qua ở Quỷ Mã Lĩnh con đã ăn đồ của người âm! Bột gỗ đào thuộc tính dương. Nếu con uống cùng với tro hương và nước, trong vòng ba ngày những vết quỷ âm đốm này sẽ tự động biến mất!"
Mặc dù tôi vẫn chưa biết "quỷ âm đốm" này là gì và nó xuất hiện như thế nào.
Nhưng nghe sư phụ nói như vậy, xem ra là thật rồi.
Tối qua tôi không chỉ ăn đồ của người âm mà còn uống rượu của người âm, chẳng lẽ vết đốm đen xuất hiện là vì nguyên nhân này.
Hít một hơi thật sâu, tôi cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Nhưng tôi không nghĩ nhiều về nó, điều quan trọng nhất bây giờ là loại bỏ những đốm đen này.
Tôi không nói nhảm mà trực tiếp chạy vào nhà kho, lấy ra một tấm gỗ đào, dùng cưa lấy một ít mùn cưa, sau đó trộn với tro hương, róc một ly nước lớn.
Nước trộn mùn cưa của gỗ đào và tro hương này có màu đen đục, mùi rất lạ.
Càng thêm đau khổ đó là, mùn cưa không dễ nuốt.
Tôi mạnh mẽ nuốt xuống, cảm giác như cổ họng của tôi đã bị mài hỏng.
Tôi bịt mũi uống cho xong, sư phụ lại rít một hơi điếu thuốc lá, rồi nói với tôi: "Nhóc con, nói cho sư phụ biết! Tối qua con đã làm gì?"
Tôi hít thở sâu vài lần, bình tĩnh lại cảm xúc và sắp xếp suy nghĩ của mình.
Sau khi cân nhắc điều gì nên nói và điều gì không nên nói, tôi nói với sư phụ: "Tối qua là sinh nhật của cô ấy, vì vậy con đã mang một chiếc bánh và đến Quỷ Mã Lĩnh một chuyến. Khi đến đó, con phát hiện còn có một vài… người bạn……”
Nói đến đây, tôi nhấn mạnh giọng điệu của mình.
Sư phụ cũng là người trong nghề nên đương nhiên hiểu tôi nói “bạn” là có ý gì.
Ông ấy không nói gì, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Tôi nói với sư phụ “những người bạn” đó rất lịch sự, họ lôi kéo tôi đi uống rượu và trò chuyện.
Sau đó nói tối qua tôi đã ăn và uống rượu ở Quỷ Mã Lĩnh, uống quá nhiều dẫn đến say, vì vậy tôi đã ngủ ở Quỷ Mã Lĩnh một đêm mới trở về.
Sư phụ nghe xong liền nói với tôi: “Cho nên, là vợ của con đã kêu con uống nước tro hương với nước củi?”
“Vâng!” Tôi trực tiếp gật đầu.
Đồng thời bổ sung: "Sư phụ, vậy hiện tại con không sao chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/337.html.]
Sư phụ thở ra một hơi khói: "Nếu vợ con biết chuyện này, vậy thì cũng coi như chuyện nhỏ. Con còn trẻ, uống nước tro hương, phơi nắng nhiều, mấy ngày sau vết đốm đen sẽ biến mất!"
"Nhưng con cũng cần phải nhớ kĩ, chúng ta và bọn họ vẫn có sự khác nhau. Sau này nhìn thấy những thứ kia, tốt nhất không nên đụng vào, cũng không nên ăn. Tuy không khiến con mất mạng, nhưng sẽ làm con bị tổn thương dương khí ..."
Sư phụ nghiêm túc nói, tôi đương nhiên nhớ kỹ ở trong lòng.
Nếu biết đồ ăn thức uống hôm qua không đụng được, nhất định tôi sẽ không ăn và uống nhiều như vậy.
Kết quả làm khắp người tôi nổi đốm đen, suýt nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp, may mà vấn đề không lớn, nếu không sau này tôi hối hận không kịp.
Sư phụ đã biết được nguyên nhân, phát hiện là tôi tổ chức sinh nhật cho cô vợ quỷ của mình, vì vậy ông cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Trong mắt sư phụ, mạng của tôi được nữ quỷ nhặt về, đi mừng sinh nhật uống chút rượu âm cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cho nên sau khi hỏi han vài câu, sư phụ bảo tôi đi tắm rồi vào phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Thật ra thì tôi cũng rất mệt mỏi, đầu tôi rất đau sau khi uống rượu âm.
Thấy vấn đề không nghiêm trọng, tôi cũng không để ý lắm, liền tùy tiện hỏi thăm tình hình của Độc đạo trưởng.
Sư phụ nói Độc đạo trưởng đang hồi phục rất tốt, ngày mốt sẽ xuất viện.
Hai ngày tới chúng tôi không cần phải đến đó vì đã có Lão Tần gia và Bạch Phong chăm sóc.
Bởi vì tôi rất buồn ngủ, cùng sư phụ tán gẫu vài câu liền đi tắm rửa, sau đó thì ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau.
Tôi đã khôi phục rất nhiều, nhưng ngay khi tỉnh dậy, tôi lại cầm chiếc gương lên và soi.
Tôi thấy các vết đốm đen trên mặt đúng là đã mờ đi rất nhiều, tuy vẫn còn vết hằn.
Nhưng với tốc độ này thì ngày mai sẽ tốt hơn nhiều.
Sau khi tỉnh dậy, tôi thắp nhang cho Thượng Quan Thư, sau đó ăn sáng.
Ngay sau đó, tôi và sư phụ mở cửa tiệm hoạt động như thường lệ...
Nhưng trong nghề của chúng tôi, có rất ít khách hàng vào các ngày trong tuần.
Tôi trông cửa hàng một cách rảnh rỗi và nghĩ về mọi thứ tôi gặp phải ở Quỷ Mã Lĩnh, chỉ cảm thấy hơi tự mãn.
Tôi rất muốn kể cho sư phụ nghe về trải nghiệm kỳ lạ của mình đêm hôm đó, rồi đám quỷ thuộc ba núi bốn lăng trong phạm vi trăm dặm là như thế nào.
Nhưng mà Thượng Quan Thư đã căn dặn qua, cho nên tôi chỉ có thể nén lại trong bụng...