Minh Hôn - 305
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:36:03
Lượt xem: 43
Đôi mắt trên xúc tu của trùng mẫu run lên, nó phồng má rồi phun ra một ngụm mạng nhện màu trắng muốn vây Độc đạo trưởng lại.
Nhưng lần này Độc đạo trưởng không bị trúng chiêu, ông ấy hừ lạnh một tiếng, rồi bất ngờ c.h.é.m ra một nhát kiếm, “Rắc” một tiếng, trong nháy mắt mạng nhện kia đã bị đứt ra làm hai.
Việc này còn chưa xong, sau nhát kiếm đó, Độc đạo trưởng đã tới gần trùng mẫu và yêu nhân Miêu cổ.
Yêu nhân kia thấy Độc đạo trưởng đang g.i.ế.c đến, biết nguy hiểm, chộp lấy vạc đồng ở trước mặt, vội vàng rút lui.
Nhưng còn trùng mẫu di chuyển chậm chạp, vì vậy đã không kịp lui lại.
Nó chỉ có thể phồng má, chuẩn bị tiếp tục phun độc, ngoan cố chống cự.
Nhưng đã chậm một bước, hiện tại nó đã không còn khả năng đó nữa.
Bởi vì ngay lúc này Độc đạo trưởng đã cầm trong tay kiếm gỗ đào đ.â.m vào đầu của trùng mẫu.
Đôi mắt trên xúc tu của nó run lên, đôi mắt trợn to, tràn đầy sợ hãi.
Cơ thể của nó cũng vặn vẹo đong đưa vài lần, dáng vẻ rất khó chịu, cuối cùng phát ra tiếng “Ô ô ô” một hồi nhẹ một hồi nặng, âm thanh dần dần trở nên nức nở và mỏng manh.
Hiển nhiên, trùng mẫu này đã không còn sống nổi.
Độc đạo trưởng nhìn con trùng khổng lồ ở trước mắt, bất ngờ rút kiếm gỗ đào ra.
Sau đó một dòng m.á.u đen lập tức trào ra, cơ thể của trùng mẫu không ngừng run rẩy, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu vang dội.
Những con trùng nhỏ ở bên cạnh đã trở nên điên cuồng, nó bò về phía cơ thể của trùng mẫu, phần lớn là bò về phía miệng vết thương giống như muốn dùng cơ thể của mình để cầm m.á.u cho trùng mẫu.
Nhưng nhát kiếm này của Độc đạo trưởng đ.â.m quá sâu, cho dù sinh mệnh của trùng mẫu có ngoan cường đến cỡ nào, cũng không thể sống nổi.
Độc đạo trưởng liếc mắt nhìn trùng mẫu kia một cái, rồi lại hừ lạnh: “Yêu Trùng đáng chết!”
Nói xong, lại c.h.é.m thêm một nhát kiếm.
“Không!” Cách đó không xa, yêu nhân Miêu cổ đã vô cùng hoảng sợ, vươn tay la lên.
Nhưng Độc đạo trưởng hoàn toàn không để ý tới bất kì điều gì mà đ.â.m nhát kiếm này xuống.
Trùng mẫu hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, nhát kiếm đ.â.m xuống, “Roẹt” một tiếng, đầu của trùng mẫu lập tức bị c.h.é.m đứt.
Tiếng rên rỉ của trùng mẫu đột nhiên im bặt, m.á.u đen không ngừng b.ắ.n ra, mang theo mùi tanh hôi.
Phần phía sau cơ thể của nó vặn vẹo vài cái, ngay sau đó c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Mà những trùng nhỏ kia, lúc này lại trở nên vô cùng xao động, không ngừng bò lên trên t.h.i t.h.ể của trùng mẫu nằm sấp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/305.html.]
Trùng mẫu bị giết, tôi và Bạch Phong đều vô cùng hưng phấn, tuy rằng không giúp được gì, nhưng Độc đạo trưởng rất lợi hại nên tôi cảm thấy rất tự hào.
“Độc tiền bối thật có bản lĩnh!”
“Sư phụ lợi hại!”
Tôi và Bạch Phong sôi nổi phụ họa, có vẻ rất vui, đồng thời nhanh chóng đi tới chỗ của Độc đạo trưởng.
Nhưng yêu nhân Miêu cổ kia, lúc này trái tim của ông ta lại đang nhỏ máu.
Toàn thân ông ta đang run rẩy không ngừng, một tay bắt đầu kết ấn, thở hổn hển, tức giận nói: “Mày, mày g.i.ế.c trùng mẫu của tao, mày g.i.ế.c trùng mẫu của tao, tao sẽ g.i.ế.c mày, tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày……”
Nói xong câu cuối cùng này, giống như là hét lên.
Độc đạo trưởng hoàn toàn không d.a.o động, lạnh lùng nói một câu: “Tiếp theo chính là mày!”
“Đừng coi thường độc sĩ Miêu Cương bọn tao!”
Nói xong thủ ấn trên tay của yêu nhân đã thay đổi, lại lần nữa lên tiếng, nói: “Sắc!”
Tiếng nói vừa dứt, một bàn tay khác của ông ta đưa cái vạc đồng lên, bỗng nhiên phát ra một tiếng“Rắc”, nắp vạc trực tiếp bị mở ra.
Khi cái nắp bị mở ra, một con trùng thân mềm màu đen bò ra khỏi vạc đồng.
Yêu nhân nhìn thấy con trùng màu đen này xuất hiện, ông ta không chút do dự bắt lấy nó đưa đến trước mặt mình, đồng thời dữ tợn trừng mắt nhìn chúng tôi: “Là bọn mày bức tao!”
Nói xong, ông ta trực tiếp bỏ con trùng màu đen to bằng ngón cái vào trong miệng của mình, lập tức nuốt chửng ……
Mẹ nó, tên yêu nhân vậy mà lại ăn trùng?
Vốn dĩ cả người toàn là trùng, cũng đã đủ ghê tởm rồi.
Nhưng ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ đến, tên c.h.ế.t tiệt này không hề có giới hạn, không có ghê tởm nhất chỉ có ghê tởm hơn.
Vậy mà trực tiếp nuốt sống một con trùng màu đen vừa dài vừa to.
Nhìn dáng vẻ tên yêu nhân kia ăn trùng, khiến tôi suýt chút nữa nôn hết cơm của ngày hôm qua.
Bởi vì tên yêu nhân này đột nhiên hành động như vậy, khiến ba người chúng tôi cũng không dám tùy ý hành động.
Đồng thời, tôi lên tiếng nói: “Tên c.h.ế.t tiệt này muốn làm gì? Thật sự là quá ghê tởm!”
Đối với tình huống trước mắt, Bạch Phong cũng chưa thấy qua, cậu ấy lắc đầu không biết.
Nhưng lúc này Độc đạo trưởng lại lên tiếng, nói: “Có lẽ tên yêu nhân này muốn thi triển bí thuật Miêu cổ nào đó, người nuôi cổ khống chế cổ trùng, tất nhiên là muốn sử dụng thủ đoạn lợi hại nào đó! Đạo hạnh của hai người còn quá thấp,tốt nhất là đừng đến gần!”