Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 291

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:31:37
Lượt xem: 33

Nói xong, Bạch Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, như lạc vào hồi ức, lại dường như đang ngắm cảnh.

Thấy Bạch Phong im lặng, tôi cũng ngừng nói.

Tôi ngã người ra sau ghế muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong đầu có quá nhiều suy nghĩ khiến tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Nếu nói hai hồn sống trong một cơ thể là bí mật không thể nói ra của Bạch Phong, khiến cậu ấy không thể sống một cuộc sống của người bình thường.

Chẳng phải tôi cũng giống thế sao? Đó là đối tượng kết âm hôn với tôi, Thượng Quan Thư.

Chỉ khác là cậu ấy có một người anh trai, còn tôi có một cô vợ quỷ.

Chúng tôi đều không giống với người thường, đều không thể có một cuộc sống hoàn chỉnh của người bình thường, chúng tôi đều bị vướng vào một loại cấm kỵ nào đó, hơn nữa trước mắt còn không có cách giải quyết.

Nhưng sau ngần ấy thời gian, tôi cũng không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa.

Giống như vừa nãy tôi đã an ủi Bạch Phong, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, có lẽ cuộc âm hôn của tôi hay hai linh hồn cùng tồn tại trong một cơ thể của Bạch Phong cũng có cách giải quyết?

Trên đường về, tôi nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong những ngày này.

Chỉ cảm thấy thăng trầm, một đường sống chết. Có vẻ như hai mươi năm qua tôi chưa bao giờ có những khoảng thời gian tuyệt vời và nguy hiểm đến vậy. Tôi không chỉ quen biết lão Phong, Dương Tuyết và những người khác, mà còn chính thức bước vào công việc của một người trừ tà.

Ngẫm lại tôi cũng không hối hận. Chỉ muốn tiếp tục làm việc chăm chỉ, tiếp tục đi trên con đường này.

Không chỉ muốn báo thù cho Thượng Quan Thư, mà còn muốn diệt trừ lão yêu bà đó và tổ chức Mắt Quỷ.

Cũng như đã nói với Thượng Quan Thư, tìm cách giải trừ ước định âm hôn này, để Thượng Quan Thư và tôi có thể lấy lại tự do.

Hiện tại có thể khó đạt được, hơn nữa rất không thực tế. Nhưng tôi nghĩ chỉ cần chúng tôi chịu đi làm thì một ngày nào đó sẽ thành hiện thực.

Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi đã về tới Thanh Thạch trấn.

Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, vừa đến Thanh Thạch trấn thì trời bắt đầu mưa.

Lão Phong và tôi ăn gì đó ở nhà ga rồi về nhà.

Khi quay lại cửa hàng, tôi không nhìn thấy ai ở trong phòng.

Có lẽ sư phụ vẫn còn ở chỗ của Trương hương nến chưa về.

Theo thường lệ, tôi thắp nhang cho Thượng Quan Thư, sau đó đi tắm rửa, kiểm tra vết thương, bôi thuốc.

Lần này vết thương có chút nghiêm trọng, toàn thân bầm tím, còn có những vết thương mới.

Nhưng tình hình chung vẫn ổn, không c.h.ế.t được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/291.html.]

Sau khi bôi thuốc xong, tôi quá mệt mỏi nên quay vào phòng ngủ.

Nằm trên giường, tôi thấy toàn thân đã buông lỏng rất nhiều, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khoảng sáu giờ chiều tôi mới tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng.

Sư phụ vẫn chưa về, chỉ có một mình tôi ở nhà nên tôi chuẩn bị làm chút gì đó để ăn.

Nhưng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Cầm lên xem, thấy là lão Phong, tôi trực tiếp nhấn nút trả lời: “Lão Phong, làm sao vậy?”

“Sư phụ của tôi đã chuẩn bị cho cậu một phần thuốc Trung y, tới lấy đi.” Bạch Phong hờ hững nói.

Tôi sửng sốt: “Chuẩn bị thuốc Trung y cho tôi?”

"Ừm! Tôi cũng nói với sư phụ về vết thương của cậu! Lát nữa qua đây lấy!" Nói xong, tên nhóc Bạch Phong này không đợi tôi trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.

Y thuật của Độc đạo trưởng rất lợi hại, tôi liền mặc quần áo vào, cầm dù che mưa đi ra ngoài.

Không lâu sau, tôi đã đi đến Bách Thảo Đường.

Vừa tới cửa đã thấy Độc đạo trưởng và lão Phong đang dọn bàn chuẩn bị ăn cơm.

Độc đạo trưởng thấy tôi tới, khẽ cười nói: "Tiểu Phàm, cậu còn chưa ăn cơm đúng không! Cùng nhau ăn đi!"

Tôi hơi xấu hổ, nhưng cũng không từ chối lời mời ân cần của Độc đạo trưởng.

Vừa ngồi xuống, Độc đạo trưởng đã nói với tôi: "Tiểu Phàm, tôi đã chuẩn bị sẵn một phần thuốc bổ cho cậu. Một lát về nhà lấy ba chén đun thành một chén, uống xong ba chén thuốc này thì vết thương sẽ lành hẳn!"

Nghe thấy lời này, tôi luôn miệng cám ơn.

Độc đạo trưởng nói tôi không cần khách khí, cứ coi nơi đây như nhà của mình.

Ăn xong hai chén cơm, tôi cảm thấy cả người tràn đầy sức sống.

Lúc này tôi cũng không định ở lâu, chuẩn bị xách bọc thuốc về nhà.

Nhưng lúc này, một người đàn ông trung niên cõng theo một bà lão đi vào cửa hàng, bộ dạng rất luống cuống.

Vừa bước vào, người đàn ông trung niên đã hốt hoảng nói: “Cứu mạng, thầy thuốc cứu mạnh, cứu mẹ tôi với, mẹ tôi sắp c.h.ế.t rồi, nhanh lên, cứu mẹ tôi với…”

Tôi và Bạch Phong thấy chuyện liên quan đến mạng người nên chạy đến giúp đỡ nhấc bà lão ra khỏi lưng người đàn ông trung niên, đem người đặt lên chiếc giường ở trong phòng.

Nhưng chúng tôi vừa đặt bà lão lên giường khám bệnh thì bà ấy đã phát ra âm thanh “ọe, ọe”, rồi “phụt” một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm m.á.u đen.

Loading...