Minh Hôn - 282
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:40:00
Lượt xem: 29
Đạo hạnh của lão yêu bà này quá cao, không phải cao hơn chúng ta một chút mà là một đoạn rất dài, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi chỉ có thể c.h.ế.t ở chỗ này làm quỷ nô cho yêu nhân.
“Dương Tuyết, tôi không sao, tôi có thể đối phó bà ta!” Tôi cố gắng giãy giụa nhưng bởi vì đang bị thương nên không có chút sức lực nào.
Dương Tuyết không buông tay nói: “Đối phó cái rắm, đây không phải là chân thân của bà ta. Tôi có một bí pháp hẳn là có thể tránh được ánh mắt của bà ta…”
Dương Tuyết nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Bây giờ tôi thật sự khóc không ra nước mắt, tôi muốn nói rằng tôi còn một người vợ quỷ là nữ bạo long Thượng Quan Thư.
Nếu tôi gọi cô ấy tới thì đừng nói là bà già này. Coi như tới hai người như vậy thì tôi cũng chắc chắn có thể đánh bại bà ta.
“Đi, đi mau, đừng có ngồi xổm ở đó nữa, mau mở mắt ra chạy khỏi đây đi, tôi còn có thể chống cự được một chút!”
Sắc mặt của Phong ca trắng bệch, anh ta thở hổn hển rồi nghiêm túc nói.
Đám người của Tiểu Mạn ở phía sau không ai dám mở mắt, tất cả đều đang run rẩy dựa vào nhau, có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Ngay lúc này đột nhiên nghe được lời nói của Phong ca cho nên bốn người đều mở mắt ra.
Bọn họ đánh giá trái phải một lát rồi phát hiện Phong ca đang bị thương, trên khóe miệng của anh ta còn dính máu.
Không chỉ có như thế, lúc này còn có thêm một bà lão mặc áo choàng đen, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhìn sơ qua rất là khủng bố.
Bọn họ không biết làm sao nên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đến khi Tiểu Mạn thấy tôi bị thương thì sắc mặt trở nên kinh hoảng, vội vàng chạy đến.
“Đinh Nguyên Bảo, cậu, cậu làm sao vậy…”
Tiểu Mạn vừa nói vừa chạy đến trước mặt tôi, bộ dạng cực kỳ lo lắng.
Khóe miệng của tôi lộ ra một tia mỉm cười.
“Tôi không có chuyện gì, các cậu, bây giờ các cậu mau đi đi, đừng quay đầu lại!
Rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt…”
“Vậy, vậy còn cậu thì sao?” Tiểu Mạn kinh ngạc hỏi.
“Không cần quan tâm đến chúng tôi, bây giờ các cậu ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, sẽ mất mạng đó!”
Tôi nói một cách rất nghiêm túc.
Kết quả tôi vừa nói xong lời này thì chàng trai đeo mắt kính và chàng trai mập mạp căn bản không cần suy nghĩ đã nói với chúng tôi: "Vậy, vậy chúng tôi đi đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/282.html.]
Hai người nói xong thì nhìn nhau, sau đó liều mạng chạy thẳng ra đầu đường.
Ngay cả những người bạn đồng hành của họ là Tiểu Mạn và Vu Na cũng không quan tâm đến.
Khi thảm họa sắp xảy ra, ai quan tâm đến sự sống hay cái c.h.ế.t của ai?
Vậy mà cuối cùng Tiểu Mạn lại đưa ra một lựa chọn khiến tôi rất ngạc nhiên: "Muốn đi thì cùng đi, tớ sẽ không bỏ rơi cậu!"
Tiểu Mạn vừa nói xong thì Vu Na cũng nói: “Tiểu Mạn, Tiểu Mạn không đi thì tôi cũng, tôi cũng không đi.”
Vu Na nói xong thì cũng đi tới.
Mặc dù trên mặt cô ấy tràn đầy hoảng sợ nhưng vẫn lựa chọn ở lại với chúng tôi.
Hiển nhiên đây là một cô gái cực kỳ trượng nghĩa.
Mặc dù trong lòng tôi rất ấm áp nhưng bây giờ lại không biết nói cái gì.
Bọn họ tự nguyện ở lại và không bỏ rơi chúng tôi làm tôi rất cảm động.
Nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, chúng tôi không đối phó được bà lão này, bọn họ ở lại cũng không làm được gì…
Bà lão kia cũng không vội đuổi theo chúng tôi mà chỉ đi theo ở phía sau rồi phát ra tiếng cười “ha ha ha” đầy quỷ dị.
Khi thấy chàng trai đeo mắt kính và chàng trai mập mạp chạy đi thì bà ta chỉ hơi xoay đầu nhìn bóng dáng của bọn họ đang xa dần rồi nói: “Bà già này đã nói các người đều phải chết, ở lại chỗ này làm quỷ nô, cho dù là một người cũng không thể trốn thoát…”
Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ là lão yêu bà đã nghiến răng nói ra, cực kỳ lạnh lùng khiến cho người ta khiếp sợ.
Chàng trai đeo mắt kính và chàng trai mập mạp nghe thấy lời này thì nhịn không được mà quay đầu lại nhìn lão yêu bà một cái.
Mặc dù không biết gì nhưng dường như bọn họ đã cảm giác được nguy hiểm.
Chàng trai đeo mắt kính lộ ra vẻ mặt sợ hãi rồi nhanh chóng chạy tiếp.
Kết quả là bà già kia chậm rãi kết ấn dùng một tay chỉ vào ngực, trong miệng yên lặng thì thầm cái gì đó.
Cuối cùng chỉ nghe bà ta đột nhiên hét lên một tiếng: “Nhiếp hồn lệnh, sắc!”
Bà ta vừa nói xong thì chỉ tay về phía sau lưng hai người bọn họ.
Hai người vốn đang vội vàng chạy trốn thì đột nhiên cả cơ thể mềm nhũn rồi “bịch” một tiếng, cả hai đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Hơn nữa trong ống tay áo của bà ta đột nhiên phóng ra hai xích sắt mà người bình thường không thể thấy được.
Chúng phát ra âm thanh “keng keng” rồi trực tiếp chộp lấy lưng của bà ta.
Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy một màn này, hơn nữa nó xảy ra rất nhanh khiến cho chúng tôi đều không phản ứng kịp, cũng hoàn toàn không phán đoán được bất kỳ điều gì.