Minh Hôn - 267
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:25:43
Lượt xem: 22
"Phanh" một tiếng trầm vang, sau đó lập tức phóng thích.
Lá bùa này không thuộc loại tấn công, nó thuộc một loại bùa trấn áp sát mà tôi biết.
Chủ yếu là ở chữ “Trấn”, có năng lực trấn áp sát khí của thi thể.
Với sự bùng nổ của lá bùa, tiểu nữ quỷ bị thổi bay xuống đất ngay tại chỗ.
Trong miệng tiểu nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc: "A! Đau quá, đau quá ..."
Vừa nói tiểu nữ quỷ vừa lăn lộn dưới đất, trông rất đau đớn.
Nhưng khi cô ta hét lên, chúng tôi có thể nhìn thấy những luồng sát khí đang phát ra từ cơ thể và miệng, rời khỏi cơ thể của cô ta.
Sát khí trong cơ thể cô ta cũng dần yếu đi.
Vốn dĩ là đôi mắt trống rỗng vô hồn, lúc này cũng xuất hiện một chút đồng tử.
Giọng than khóc của cô ta cũng dần yếu đi.
Đợi khoảng năm phút, tiểu nữ quỷ mới bình tĩnh lại.
Chúng tôi không di chuyển, chỉ đứng quan sát ở hai bên.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng, sát khí đã biến mất khỏi cơ thể tiểu nữ quỷ.
Một lúc sau, tiểu nữ quỷ đột nhiên bò dậy từ dưới đất.
Thấy tiểu nữ quỷ đứng dậy, chúng tôi đều cảnh giác.
Nhưng lúc này tiểu nữ quỷ đã lộ ra vẻ thoải mái, thậm chí còn bắt chước con người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm hít một hơi thật sâu.
Lúc này cô ta không giống lệ quỷ chút nào, khi vừa lấy lại được thần trí sẽ lộ ra vẻ mê muội, sau đó là sự rạng rỡ, thư thái.
Ngay sau đó, cô ta đột nhiên mở rộng hai tay, trong miệng mang theo một tia hưng phấn nói: "Tự do rồi, rốt cục, tự do rồi..."
**************
Nhìn bộ dáng cùng với câu nói của tiểu nữ quỷ, ngoại trừ Phong ca bên cạnh không có phản ứng gì, tôi và Dương Tuyết đều rất vui mừng.
Đối với những người trừ tà như chúng tôi, khiến lệ quỷ một lần nữa khôi phục hoàn toàn lý trí chính là một thành tựu vô cùng to lớn.
Cũng giống như bác sĩ trị khỏi bệnh cho một người bị mắc bệnh nan y vậy.
Sau khi tiểu nữ quỷ cảm thán, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía bốn lệ quỷ đang bị bùa chú trấn áp trên mặt đất .
Thấy vậy, vẻ mặt của tiểu nữ quỷ đột nhiên thay đổi, lao thẳng về phía bốn lệ quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/267.html.]
"Mẹ, ông nội. . ."
Khi nói chuyện, khuôn mặt của tiểu nữ quỷ tràn đầy vui mừng, bộ dáng trông rất ngạc nhiên.
Nhưng chúng tôi không thể để tiểu nữ quỷ lại gần bốn lệ quỷ này, dù sao sát khí của họ vẫn chưa bị loại bỏ, hiện tại vẫn rất nguy hiểm.
Tôi chắn trước mặt tiểu nữ quỷ, đồng thời có chút nghiêm túc nói: "Bây giờ cô chưa thể tới gần bọn họ!"
Đến lúc này tiểu nữ quỷ mới chú ý đến tôi và Dương Tuyết.
Cô ta ngẩn người một lúc, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Các người, các người là ai?"
Tôi và Dương Tuyết cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao tiểu nữ quỷ vừa khôi phục thần trí, rất nhiều ký ức trước kia hoặc là mơ hồ hoặc là chưa nhớ được.
Cho nên tôi chỉ nhẹ nhàng nói: "Cô nghĩ kỹ lại xem, cô đã được giải thoát như thế nào !"
"Làm sao, làm sao có thể giải thoát..." Tiểu nữ quỷ tự hỏi.
Nhưng vừa nói xong câu này, sắc mặt của tiểu nữ quỷ đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn chúng tôi cũng thay đổi.
"Là! Là các người!" Tiểu nữ quỷ kêu lên.
Nhưng ngay lập tức, cô ta lại ôm đầu tỏ vẻ đau khổ: “Không, không, không cần, a…”
Khi tiểu nữ quỷ bắt đầu nhớ lại, một đoạn ký ức đau buồn đã hiện lên trong tâm trí của cô ta.
Đột nhiên, tiểu nữ quỷ như phát điên, liên tục đập vào đầu mình, miệng hét lên “không cần, không cần”.
Tôi cau mày, nhìn tiểu nữ quỷ đau khổ như vậy cũng không lập tức ngăn cản.
Dù sao thì những ký ức và chuyện cũ trong quá khứ cũng thực sự tồn tại, hiện tại ồ ạt hiện ra, cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện loại cảm xúc đau khổ này, cô ta cần phải tiếp nhận chúng.
Chừng mười phút sau, tiểu nữ quỷ mới ngừng kêu, tâm tình ổn định một chút, liền nghe thấy tôi nói: “Bây giờ cô nhớ ra chưa?”
Tiểu nữ quỷ ngồi dưới đất, không nhìn tôi, mà khẽ gật đầu, nói: "Các người g.i.ế.c cha tôi, bà nội, chú ba..."
Tôi ổn định lại cảm xúc, sau đó trịnh trọng nói: "Thực xin lỗi, hoàn toàn do bất đắc dĩ. Chúng tôi cứu không được tất cả các người..."
Tiểu nữ quỷ nghe vậy, thân thể khẽ run, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tiểu nữ quỷ sắc mặt tái nhợt, nhưng do có con ngươi nên nhìn qua cũng không đến mức đáng sợ.
Tôi tỏ ra thành khẩn, sau đó cũng không nói tiếp nữa.
Nhưng lúc này tiểu nữ quỷ lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, sau đó dùng giọng khẩn cầu nói với tôi: “Vậy các người, các người có thể lại lần nữa, giúp gia đình tôi, để họ cũng được giải thoát, xin, xin các người. .."
Nói xong, tiểu nữ quỷ đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu về phía chúng tôi.
Nhìn đối phương dập đầu, trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái.
Nhưng tôi còn chưa kịp ngăn cản, Dương Tuyết đã đi tới đỡ tiểu nữ quỷ dậy: "Em cứ đứng dậy trước đi! Chúng tôi sẽ giúp những người còn lại trong gia đình em!"