Minh Hôn - 243
Cập nhật lúc: 2024-07-12 16:52:52
Lượt xem: 34
Dương Tuyết nghe tôi nói vậy liền bĩu môi: “Còn uống, tôi đã trốn học một ngày rồi, sáng mai tôi còn muốn đi học!”
Nghe đến đây, tôi và Bạch Phong đều cười to “Ha ha ha”, lúc này không khí xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng, dường như không còn sự trầm mặc và im lặng c.h.ế.t chóc nữa.
Tiếp đó, chúng tôi xử lý đơn giản một vài vết thương trên cơ thể.
Cũng may đều là bị thương ngoài da không đáng lo, nhưng trong khoảng thời gian này liên tục gặp quỷ, trên người giờ đây đâu đâu cũng có thật nhiều vết sẹo, cơ hồ là vết thương cũ vừa lành, đã lập tức xuất hiện thêm vết thương mới.
Nhưng đổi lại đạo hạnh của tôi đã tăng lên, trong vài lần đánh nhau gần đây tôi đã cảm nhận rõ điều này.
Chính bản thân tôi cũng có thể cảm giác được, khí lực của tôi, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Về ý thức chiến đấu cũng đã có sự tiến bộ rõ rệt.
Bằng không tôi cũng có không khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, từ lúc mới vào nghề ở cảnh giới đạo đồng, cho tới hiện tại tu vi đã nhanh chóng đạt được trình độ đạo sĩ.
Mặc dù nó vẫn còn rất thấp, nhưng đây đều là thành quả mà tôi thông qua chiến đấu từng ngày từng ngày mà có được.
Tôi tin tưởng mình nhất định sẽ làm được, không bao lâu nữa thôi, tôi sẽ trở nên lợi hại hơn, lúc đó tôi cũng có thể đối phó với những yêu ma quỷ quái lợi hại hơn.
Quay lại hiện tại, sau khi chúng tôi xử lý vết thương trên người xong, thì cũng đã 5 giờ sáng rồi.
Ba người chúng tôi tranh thủ thời gian còn lại mà ngủ một lát, chờ đến khi mở mắt ra đã 11 giờ rưỡi trưa.
Vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm, nhưng khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào làm lóa hết cả mắt, tinh thần của chúng tôi cũng phấn chấn hẳn lên.
Nhìn trái nhìn phải một vòng xung quanh phòng, tôi phát hiện chỉ có mình và Bạch Phong, còn Dương Tuyết thì không thấy.
Tôi cũng không quan tâm lắm, sau đó tôi liền đứng dậy, giãn cơ duỗi người.
Ngay lúc tôi duỗi người liền phát hiện có một tờ giấy ở bên cạnh.
Thấy có chữ viết ở trên, tôi hơi ngạc nhiên một chút, ngay sau đó liền cầm lấy tờ giấy trên tay và nhìn lướt qua.
Trên tờ giấy có viết một lời nhắn: tôi và Trúc Trúc về trường học trước, lần này tôi thay mặt Trúc Trúc cảm ơn hai người, hẹn các anh ngày khác gặp mặt. Dương Tuyết viết.
Thì ra là Dương Tuyết để lại lời nhắn cho chúng tôi, tôi không khỏi nở nụ cười.
Xem ra Dương Tuyết đã dậy từ sớm, thấy tôi và Bạch Phong còn ngủ, cho nên cô ấy không gọi chúng tôi dậy, liền cùng Trúc Trúc im lặng rời đi.
Không ngờ Dương Tuyết lại rất tinh tế.
Cất tờ giấy đi, tôi quay sang đánh thức Bạch Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/243.html.]
Bạch Phong bị tôi kêu tỉnh, xoa xoa mắt: “Mấy giờ rồi?”
“Đã giữa trưa rồi, Dương Tuyết và Trúc Trúc đã về trường học trước rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi!” Nói xong, tôi cũng nhắc đến hũ tro cốt của nữ quỷ.
Bạch Phong ngáp một cái, gật gật đầu, dường như vẫn chưa tỉnh lắm.
Tiếp theo, tôi và Bạch Phong đi ra khỏi phòng.
Một lần nữa đi vào sân nhỏ, tôi không khỏi nhìn cái giếng thêm vài lần.
Giếng cạn vẫn còn đó, nhưng nơi đó đã không còn nữ quỷ bị trấn áp, cũng không còn quỷ anh.
Hôm nay không khí xung quanh đột nhiên tươi mát hơn bình thường, khiến cả người tôi tràn đầy năng lượng, tâm tình cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Đi qua cửa lớn, chúng tôi một đường đi trở về.
Trên đường đi, tôi và Bạch Phong thỉnh thoảng cũng nhắc tới chuyện của quỷ anh và nữ quỷ, chuyện của quỷ anh còn dễ nói, tiền căn hậu qua đều sáng tỏ.
Còn nữ quỷ kia thật đáng thương, nhưng chúng tôi càng tò mò về lão đạo sĩ đã ra tay với cô ta.
Nghe nữ quỷ nói, lão đạo sĩ kia có thể mượn mạng đổi mạng.
Có bản lãnh này, e rằng đạo hạnh của lão đạo sĩ này cũng không phải dạng vừa, tất nhiên là một cao nhân vô cùng lợi hại.
Nhưng việc đó mà cũng dám làm, nghĩ thôi cũng biết người này không phải là người tốt.
Tuy rằng hai chúng tôi rất tò mò về chuyện của lão đạo sĩ này, nhưng thời gian đã thay đổi, thấm thoắt đã hai mươi năm.
Ông bà nội của Trúc Thanh đều đã chết, hiện tại không có cách nào xác minh.
Sau khi trò chuyện với Bạch Phong vài câu, tôi không để ý đến nó nữa.
Đi ở trên đường gần hai mươi phút, chúng tôi gặp được một chiếc xe ba bánh đang đi tới, lúc này chúng tôi liền hỏi một tiếng muốn đi nhờ xe vào nội thành.
Hai người chúng tôi ăn chút gì đó, rồi cùng nhau đi đến bến xe để trở về Thanh Thạch trấn.
Khi chúng tôi đến thị trấn, đã hơn ba giờ chiều.
Tôi và Bạch Phong chào tạm biệt nhau, sau đó tôi liền mang theo hũ tro cốt của Trúc Thanh trở về cửa hàng.
Vừa vào cửa đã thấy sư phụ đang bận tiếp đón khách, sư phụ nhìn thấy tôi trở về, cũng không nói gì.
Thấy trong nhà đang có khách, tôi cũng không nhắc tới những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, chỉ lẳng lặng đặt hũ tro cốt và túi Càn Khôn ở phía dưới bàn thờ, sau đó tôi trực tiếp đi vào trong phòng.