Minh Hôn - 234
Cập nhật lúc: 2024-07-12 16:50:00
Lượt xem: 27
Bạch Phong nhặt tấm lưới đen lên, phớt lờ quỷ anh đang la hét.
Tấm lưới được thả xuống, trực tiếp bao trùm quỷ anh ở dưới.
Kết quả là, ngay khi tấm lưới đen chạm vào quỷ anh, Bạch Phong đã dùng một tay kết thành một đạo kiếm chỉ ấn, trong miệng quát khẽ: "Thu!"
Lời vừa dứt, tấm lưới đen đã co lại, gắt gao quấn quanh thân thể của quỷ anh.
Quỷ anh lại hét lên một tiếng thảm thiết, trông vô cùng đau đớn.
"A! A! Đau, đau quá..."
Âm thanh mơ hồ, nhưng giọng nói rất thống khổ.
Nghe tiếng quỷ anh la hét, chúng tôi không có bất kì phản ứng nào.
Lúc này, quỷ anh bị trói trong bức tường vô hình của trận pháp hoa mai, lưỡi bị kiếm gỗ đào cắm vào, hiện tại lại bị tấm lưới đen này cuốn lại, nó không cách nào thoát ra được.
Bây giờ nó chỉ có thể mặc cho chúng tôi xâu xé.
Lúc này Bạch Phong và tôi đều không muốn hạ sát thủ.
Bởi vì tôi đã nói trước đó, mặc dù quỷ anh đã trở thành ác quỷ. Nhưng thân thế của nó rất đánh thương, nó bị buộc phải như vậy.
Nếu có thể độ hóa, liền siêu độ một chút, coi như cho quỷ anh này một cơ hội, cũng tích đức cho mình.
Thấy quỷ anh đã hoàn toàn bị khống chế, tôi liền nói với Dương Tuyết ở cách đó không xa: "Được rồi Dương Tuyết, hiện tại cô đã có thể dừng lại!"
Đừng nhìn thời gian Dương Tuyết thi triển thuật pháp rất ngắn, lúc này cô ấy đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có chút thở hổn hển, có thể thấy được thi triển trận pháp này tốn sức như thế nào.
Nghe tôi nói, Dương Tuyết liên tục kết ra vài cái dấu tay, cuối cùng hô một tiếng "Giải".
Vừa dút lời, những chiếc chuông đang rung chuyển xung quanh đột nhiên dừng lại.
Âm thanh "Leng keng" ầm ĩ cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của quỷ anh.
Tôi và Bạch Phong phớt lờ nó, lúc này châm một điếu thuốc.
Mới vừa bật lửa, Dương Tuyết đã đi tới.
Cô ấy liếc mắt nhìn quỷ anh, rồi nói với tôi và Bạch Phong: "Bây giờ đã bắt được quỷ anh, chúng ta xử lý nó như thế nào?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Bạch Phong ở một bên đã thẳng thừng đáp: "Lưới đen của tôi có tác dụng trừ tà, trước tiên hãy giải trừ tà khí cho nó, để nó bình tĩnh lại, xem có thể siêu độ cho nó không!"
Nghe Bạch Phong nói như vậy, tôi cũng khẽ gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
Thấy hai chúng tôi đều muốn như vậy, Dương Tuyết cũng không nói nhiều.
Chúng tôi là những người trừ tà, tập trung vào việc "xua đuổi" hơn là g.i.ế.c chóc.
Nhưng ba chúng tôi không ngờ đến, thời điểm khi đưa ra quyết định siêu độ quỷ anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/234.html.]
Nó tàn nhẫn cắn mạnh, "Rắc" một tiếng, cắn đứt đầu lưỡi của chính mình ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, nó há cái mồm đầy máu, hướng về phía giếng cạn kêu lên: "Dì nhỏ, dì nhỏ cứu cứu bảo bảo….."
************
Quỷ anh đột nhiên hướng giếng cạn kêu lên một tiếng "Dì nhỏ" khiến ba người chúng tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Dì nhỏ?” Tôi nghi hoặc nhìn quỷ anh, vô thức hỏi.
Quỷ anh vẫn há miệng, miệng đầy máu, không ngừng kêu: “Dì nhỏ, dì nhỏ cứu cứu bảo bảo..…”
Thanh âm khàn khàn, thậm chí giống như người sống, bởi vì đầu lưỡi bị bẻ gãy, cảm giác có chút không rõ ràng.
Nhưng ai biết thanh âm này vừa dứt, vốn dĩ cái giếng cạn đã bị Bạch Phong dùng nắp nồi đậy lại, đột nhiên phát ra tiếng "Loảng xoảng" trầm vang.
Toàn bộ nắp nồi đều ở miệng giếng “nhảy lên” một chút, sự thay đổi đột ngột này khiến cả ba chúng tôi lại một lần nữa nhìn về phía giếng cạn.
Nhưng vừa nhìn, nắp giếng lại phát ra tiếng "Loảng xoảng" trầm vang, lại nhảy lên, từng đợt tà khí cuồn cuộn tràn ra bên ngoài.
Ba lá bùa ban đầu được dán vào nắp nồi, hiện tại đều phát ra ánh sáng nhẹ màu vàng.
"Không tốt, dưới giếng còn có yêu vật!" Bạch Phong kinh ngạc nói.
Biểu cảm của tôi và Dương Tuyết biến sắc ngay tại chỗ, trăm triệu lần không ngờ tới.
Bên trong giếng cạn, còn có một thứ khác.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là nữ quỷ có vẻ mặt trắng nhợt mà đêm qua tôi nhìn thấy?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng như vậy, lập tức hỏi: “Chẳng lẽ là nữ quỷ mặt trắng đêm qua tôi nhìn thấy?”
Nhưng vừa dứt lời, cái nắp lại phát ra một tiếng "Loảng xoảng".
Một lá bùa dán ở phía trên "Oanh" một tiếng liền bị bốc cháy, phát ra ngọn lửa màu xanh đậm, ngay lập tức lá bùa biến thành tro bụi.
"Tám chín phần mười là vậy, bùa của tôi có khả năng không trấn áp được!" Bạch Phong nói, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đừng sơ ý, những tấm bùa trấn áp miệng giếng đang rung chuyển!” Dương Tuyết quát một tiếng, đồng thời cũng rút ra một tấm bùa, chuẩn bị chặn lại miệng giếng.
Nhưng không đợi chúng tôi hành động, lại có một tiếng "Loảng xoảng", hai lá bùa cuối cùng dán trên nắp giếng "Oanh" một tiếng đã bị bốt cháy.
Theo ánh lửa xanh đậm, lá bùa đã biến thành tro bụi.
Giờ khắc này, miệng giếng đã không còn lá bùa ngăn cản.
Nắp gỗ thông thường, sao có thể chống lại đồ vật trong giếng cạn?
Kết quả lại một tiếng "Phanh", nắp giếng văng ra ngay tại chỗ, nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Một cỗ tà khí nồng đậm, cuồn cuộn không ngừng, trực tiếp bộc phát từ miệng giếng.