Minh Hôn - 230
Cập nhật lúc: 2024-07-11 21:51:01
Lượt xem: 34
Nói xong, tôi bắt đầu lấy ra một viên kẹo đường rồi tự mình bắt đầu ăn.
Quỷ anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cho nên tôi chỉ cần phát ra một ít âm thanh thích thú khi ăn kẹo là được: “Chà, ngon quá, ngọt quá! Kẹo này ăn rất là ngon, mùi hương thật là thơm…”
Đồng thời, tôi cũng thực hiện một số động tác cường điệu, thậm chí trông hơi ngu ngốc.
Nhưng đứng ở cách đó không xa Dương Tuyết và Bạch Phong cũng không có cười nhạo tôi.
Ngược lại vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm trọng, tràn đầy vẻ khẩn trương và sốt ruột.
Cứ như vậy, tôi ở bên cạnh giếng cạn ăn hết hai viên kẹo đường nhưng bên trong giếng vẫn không có động tĩnh gì cả.
Tôi liền ném một viên kẹo xuống miệng giếng rồi nói: “Bạn nhỏ ơi, anh cho cậu một viên kẹo nè!”
Nhưng không ngờ khi tôi vừa nói xong, bên trong giếng cạn đã truyền ra giọng nói của quỷ anh: “Không ăn, anh là người xấu, bảo bảo sẽ không ăn!”
Cùng lúc đó, viên kẹo được tôi ném vào trong giếng cũng bị ném ra khỏi giếng và rơi xuống mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra, ba chúng tôi có chút ngây ngốc.
Tình huống gì đang xảy ra thế này? Những quỷ anh bây giờ đều biết không nên ăn bánh kẹo của người lạ rồi à? Hơn nữa tôi còn đeo mặt nạ vậy mà nó lại biết được tôi là ai?
Tôi ngây người ra một chút, sau đó lại hướng về miệng giếng nói: “Bạn nhỏ ơi, kẹo của anh ngon lắm nhé. Nếu không muốn ăn kẹo vậy em ăn que cay nhé?”
Nói xong, tôi mở ra một gói que cay ném vào bên trong miệng giếng.
Nhưng kết quả là sau khi ném que cay vào miệng giếng thì quỷ anh lập tức ném ra ngoài giếng.
“Không ăn, không ăn, không ăn đồ ăn của người xấu …” Giọng nói của quỷ anh có chút nặng nề, nhưng lại pha trộn một chút vẻ đáng yêu ngây thơ của trẻ con.
Tôi có chút xấu hổ, không ngờ quỷ anh này có thể nhận ra tôi trong khi tôi vẫn mang mặt nạ siêu nhân ultraman.
Thấy việc dùng bánh kẹo dụ quỷ anh ra ngoài đã không thành công, thậm chí quỷ anh cũng đã nhận ra tôi, cho nên tôi đành kéo mặt nạ xuống.
Tôi hướng về bên trong giếng nói tiếp: “Bạn nhỏ, anh có một chiếc mặt nạ Ultraman ở đây, em có muốn chơi với nó không? Vui lắm, là Ultraman Ged!”
Nói xong, tôi cầm lấy chiếc mặt nạ lắc lư qua lại ở giữa miệng giếng.
Kết quả là, lúc này miệng giếng đã một lần nữa rơi vào yên lặng.
Tôi thấy bên trong giếng không còn âm thanh nào nữa, liền cẩn thận đi về phía miệng giếng một chút, sau đó nhìn vào trong miệng giếng.
Bởi vì trước đó tôi đã mở ra thiên nhãn cho nên khi nhìn vào miệng giếng thì tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong đó rất rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/230.html.]
Điều mà tôi không nghĩ tới chính là ngay lúc tôi nhìn vào bên trong miệng giếng.
Nhưng tôi chợt phát hiện quỷ anh đang ở miệng giếng, lúc này nó chỉ mới bò bên dưới miệng giếng một chút.
Lúc này nó đối diện với tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng nhìn thấy kích thước của nó đã tăng lên rất nhiều chỉ trong một ngày.
Nhìn sơ qua, kích thước của nó không khác với đứa trẻ ba tuổi.
Tôi không khỏi hít một hơi lạnh, quỷ anh phát triển cũng quá nhanh rồi, chỉ trong vòng ba ngày đã có thể trưởng thành giống như đứa trẻ năm sáu tuổi.
Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng thì quỷ anh đã há miệng ra, thè chiếc lưỡi đỏ hỏn ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, đầu lưỡi của quỷ anh đã chộp lấy cái mặt nạ ultraman trong tay tôi.
Dù hơi bất ngờ nhưng trong tiềm thức tôi vẫn muốn chộp lấy cái lưỡi để lôi quỷ anh ra khỏi giếng cạn.
Nhưng tốc độ của đầu lưỡi quá nhanh, tôi căn bản không kịp ra tay.
Cái đầu lưỡi của quỷ anh đã cuốn lấy chiếc mặt nạ trong tay tôi, kéo vào bên trong giếng cạn.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi quỷ anh thành công lấy được chiếc mặt nạ, thân thể của nó chuyển động và một lần nữa nhảy xuống giếng cạn.
Ngay lập tức, trong giếng cạn vang lên những tràng cười “ha, ha, ha” và giọng nói của quỷ anh vang lên khắp miệng giếng: “Ultraman, tôi là Ultraman.”
Tôi nhíu mày, thầm nghĩ mẹ kiếp, vừa rồi tôi đã đánh mất một cơ hội hiếm có.
Dương Tuyết và Bạch Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng mặt nạ đã bị cướp đi nhưng việc này cũng có ý nghĩa là quỷ anh rất có hứng thú với chiếc mặt nạ ultraman này.
Tiếp theo, tôi bế con búp bê và chiếc xe bán tải lên treo lủng lẳng quanh miệng giếng cạn: “Bạn nhỏ ơi, tới chơi búp bê Barbie, xe bán tải, thổi kèn nhé…”
Lúc này, tôi lại cố hết sức dụ quỷ anh đi ra khỏi giếng.
Kết quả là quỷ anh không có đi ra mà thỉnh thoảng lại nói ra những từ như: “Tôi là ultraman”.
Cùng lắm là nó bò ở dưới miệng giếng một chút, thò nửa đầu ra nhìn.
Nhưng điều đó cũng không hiệu quả, nhiệm vụ của tôi là lôi quỷ anh ra ngoài và dẫn dụ nó đi vào trong trận pháp hoa mai đã được bày sẵn.
Như vậy mới có thể trói nó và tiêu diệt nó ở bên trong trận pháp.