Minh Hôn - 209
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:23:08
Lượt xem: 38
Tôi liếc thấy Ngô Huệ Huệ , trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Mặc dù không biết tại sao cô ấy lại ở đây, nhưng hiện giờ cô ấy đã trở thành con tin của Trương Tử Đào.
Tôi cũng không dám làm ra chuyện nguy hiểm tới tính mạng của cô ấy, tôi trực tiếp buông lỏng tay đang kết ấn.
Trương Tử Đào thấy tôi buông tay liền cười lên "Ha ha" sau đó nói: "Đinh Vĩ, làm phiền mày gỡ lá bùa này xuống."
Nghe đươc lời này, tôi liền nhăn mày: "Không được! Cậu thả cô ấy ra trước đã!"
"Thả cô ta ra? Mày tốt nhất nên nghe theo lời của tao." Khi nói câu cuối cùng, cậu ta còn cố tình nhấn mạnh giọng nói, trong tay càng dùng thêm sức.
Có lẽ là do cậu ta dùng quá nhiều sức, cho nên Ngô Huệ Huệ không thở được mà ho khan vài cái.
Kết quả sau một đợt ho khan cô ấy đang hôn mê, giờ đây đột nhiên tỉnh dậy.
Cô ấy vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy gương mặt của Trương Tử Đào đầy lông lá mọc lởm chởm, răng nanh lộ ra ngoài.
Sắc mặt của cô ấy lập tức thay đổi, sau đó hét lên một tiếng "A" chói tai.
Trương Tử Đào thấy đối phương thét chói tai, tay lại bóp cổ mạnh thêm một chút.
Ngô Huệ Huệ hít thở khó khăn, không nói nên lời, cả người và mặt đều nghẹn đỏ.
Cô ấy không ngừng giãy giụa, cánh tay gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y của Trương Tử Đào , chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô" yếu ớt.
"Con khốn, nếu còn kêu la nữa thì tao sẽ ăn thịt mày!" Trương Tử Đào uy hiếp.
Ngô Huệ Huệ nghe thấy liền sợ c.h.ế.t khiếp, ánh mắt trợn to, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Bị niềm khao khát sống sót thôi thúc, cô ấy liên tục gật đầu, sợ hãi đến cực điểm.
Ngay sau đó, Trương Tử Đào một lần nữa nhìn về phía tôi: "Tao thật không nghĩ tới, một chút đạo hạnh của mày có thể bức tao đến đường cùng như vậy. Nhưng chỉ cần mày xé tấm bùa chú này thì tao sẽ thả cô gái này đi! Với lại, lần này tao chỉ muốn gặp mặt bạn bè ôn lại chuyện cũ. Ngày mai tao sẽ rời đi, chúng ta cũng không còn gặp lại nữa."
Trương Tử Đào ngoài miệng nói như vậy, nhưng có trời mới biết có thật như vậy không. Nhưng hiện tại tôi có lựa chọn khác sao?
Giờ đây tính mạng của Ngô Huệ Huệ đang nằm trong tay tên kia, tôi chỉ có thể làm theo lời của cậu ta.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngay sau đó liền nói: "Được! Trước tiên cậu đừng nhúc nhích!"
Nói xong, tôi cẩn thận bước tới, khi tôi tới gần chỗ của Trương Tử Đào và Ngô Huệ Huệ.
Ngô Huệ Huệ cũng mượn ánh sáng của trăng mà nhìn rõ mặt của tôi.
Sau khi thấy rõ là tôi, cô ấy liền lộ ra một tia kinh ngạc.
Hẳn là cô ấy vẫn còn nhớ tôi.
Tôi cũng không nói gì với cô ấy mà đứng trước Trương Tử Đào nói: "Trương Tử Đào, cậu phải giữ lời đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/209.html.]
Trương Tử Đào liền nhe răng: "Đương nhiên!"
Vì cứu Ngô Huệ Huệ, tôi không còn cách nào khác liền giơ tay xé đi bùa chú trên người Trương Tử Đào.
Chỉ nghe một tiếng "Roẹt", bùa chú trước n.g.ự.c Trương Tử Đào đã bị tôi xé xuống.
Khi bùa chú kia vừa bị xé rách, trong nháy mắt đồng tử của Trương Tử Đào đã co rút rồi đưa tay chộp lấy cổ của tôi.
Tôi cũng không ngốc, tự nhiên là có phòng bị trước.
Tôi nhanh chóng né qua một bên, thậm chí tôi còn bắt lấy tay của Ngô Huệ Huệ, kéo mạnh về phía tôi.
Trương Tử Đào cũng không để ý tới Ngô Huệ Huệ, cậu ta nới lỏng bàn tay kia và vươn tay về phía tôi.
Nhìn thấy như vậy, tôi một lần nữa né sang một bên.
Nhưng vì tôi đang kéo theo Ngô Huệ Huệ, cho nên tốc độ né tránh không được nhanh.
Kết quả tôi đã bị móng vuốt của Trương Tử Đào cào rách tay.
Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội, kéo Ngô Huệ Huệ ra đứng phía sau lung của mình, tránh cho cô ấy bị thương.
Đồng thời mở miệng nói: "Mau rời khỏi nơi này!"
Vừa nói tôi vừa đánh nhau với Trương Tử Đào.
Lúc này Trương Tử Đào càng thêm cuồng bạo, âm sát khí từ trên người càng dày đặc.
Đột nhiên cậu ta hất tôi ra xa, sau đó gào lên một tiếng :"Đây là do mày bức tao!"
Vừa dứt lời sát khí màu vàng nhạt đã xảy ra dị biến.
Thông qua thiên nhãn, tôi nhìn thấy cơ thể của Trương Tử Đào đang tràn ra từng luồng khí đen.
Không chỉ vậy, làn da trên trán của Trương Tử Đào bỗng nhiên nứt ra.
Một tròng mắt màu trắng ẩn ẩn lộ ra ngoài.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong đầu tôi liền kêu lên một tiếng "Ong".
Dường như có sét đánh giữa trời quang, đây là con mắt thứ ba.
Đây chẳng phải là mắt quỷ của tổ chức thần bí kia sao? Không nghĩ tới bạn học Trương Tử Đào lại là thành viên của thế lực thần bí kia.
Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi nói: "Mắt quỷ, tổ chức mắt quỷ!"
Trương Tử Đào thấy tôi nói như vậy cũng lộ ra một nụ cười lạnh: "Không nghĩ tới mày cũng nghe nói về tổ chức của bọn tao, nhưng người ngoài biết đến tổ chức đều phải c.h.ế.t !"
Nói xong toàn thân Trương Tử Đào liền run lên, trực tiếp bộc phát từng đợt âm sát khí tiếp theo.