Minh Hôn - 192
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:12:49
Lượt xem: 38
Nghĩ như vậy, nhóm người chúng tôi quyết định bỏ lại cái xác, trực tiếp rời khỏi hiện trường, đi thẳng xuống dưới lầu.
Đương nhiên, trước khi rời đi, chúng tôi đã dùng quần áo lau sạch tay nắm cửa và gạt tàn mà Hàn Tuyết Phong đã sử dụng, những thứ này đều là chúng tôi bắt chước trong những bộ phim xã hội đen trên ti vi.
Sau khi xuống lầu, Triệu Thiến Thiến đưa cả nhóm ra ngoài bằng cửa sau.
Đi qua một dãy nhà liền tới khu phố cũ. Lúc này khu phố cũ hầu như chẳng còn lại mấy người, chỉ còn sót lại một cửa hàng trong chợ đêm vẫn chưa đóng cửa, bên trong có mấy gã đàn ông uống say đang ngồi khoác lác.
Đi khoảng hai mươi phút, chúng tôi đã đến bên dưới lầu nơi ông bà nội Triệu Thiến Thiến sinh sống. Vừa đến nơi này, Triệu Thiến Thiến liền trở nên kích động.
Cô ta kích động như vậy hoàn toàn không phải do sát khí, sát khí của cô ta đã được loại bỏ hoàn toàn. Chỉ là vừa trở về thăm người thân, cảm xúc liền trở nên như vậy.
Vậy nên chúng tôi nói với cô ta: “Thiến Thiến, cô tự đi lên đi! Chúng tôi không đi quấy rầy ông bà nội cô nữa. Hơn nữa phải nhớ kỹ, cô chỉ có hai tiếng đồng hồ, đi sớm về sớm!”
Triệu Thiến Thiến nghe tôi nói xong, liền lập tức đồng ý. Sau khi nhìn chúng tôi vài lần, bèn bay về hướng cầu thang. Chúng tôi cũng chẳng còn gì để làm, chỉ đành ngồi trên ghế dài dưới lầu chờ đợi.
Mà đúng lúc rảnh rỗi thế này, tôi mới cảm nhận được vết thương sau lưng đang đau nhói. Nhưng cũng may, chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa m.á.u đã ngừng chảy.
Bỗng nhiên bản thân lại càng cảm thấy hứng thú với việc Dương Tuyết biết dùng bùa chú. Cô gái này có lai lịch rất bí ẩn, lại thêm việc biết rất nhiều thuật bùa chú.
Có thể nói cô ấy là người lợi hại nhất trong số chúng tôi. Nhưng cô ấy đã không muốn tiết lộ vậy nên chúng tôi cũng không tiện hỏi. Cuối cùng tôi chỉ đành lên tiếng: “Dương Tuyết, loại bùa chú mà cô dùng ban nãy là loại nào vậy? Dường như có vẻ rất lợi hại!”
Dương Tuyết mỉm cười: “Đương nhiên rất lợi hại, loại bùa này tên là trấn linh. Tuy rằng ít hơn một chữ so với bùa phong linh, nhưng hiệu quả lại mạnh gấp ba lần.
Nhưng khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là, tuy đã dùng một loại bùa chú mạnh đến thế, hơn nữa còn dùng hẳn hai tấm bùa kết hợp với bùa phong linh mà vẫn không thể loại trừ được ấn ký mắt quỷ!”
“Ấn ký kia không đơn giản, không chỉ dùng để đánh dấu, mà còn ẩn giấu pháp chú vô cùng lợi hại!” Bạch Phong bổ sung thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/192.html.]
Đến tận bây giờ, chúng tôi mới bắt đầu thảo luận đến ấn ký mắt quỷ. Ai nấy đều cảm thấy tò mò với kí hiệu này. Vô số nghi vấn hiện lên trong lòng, phảng phất như vô số tấm màn che khiến tôi muốn vươn tay vén lên từng lớp.
Chỉ đáng tiếc những tin tức mà chúng tôi biết quá ít, nói chuyện cả nửa ngày cũng chẳng thu được kết quả nào hữu dụng.
Nhưng có một điều mà chúng tôi rút ra được chính là việc ấn ký kia bạo phát chắc chắn là do có kẻ đứng sau lưng khống chế. Mà kẻ đó cũng có thể thông qua ấn ký mắt quỷ biết được tình trạng của người bị đánh dấu. Giống như Cẩu Kiếm bị phá vỡ âm nguyên hay Triệu Thiến Thiến bị bạo phát bởi sát khí.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Cẩu Kiếm bị phá vỡ âm nguyên, đã nói rằng bí mật của ông ta đã bại lộ, nhất định sẽ chết, không sớm thì muộn tổ chức sẽ trừ khử ông ta.
Vậy cũng đủ khẳng định có kẻ đang âm thầm giở trò sau lưng, người này có năng lực nhìn thấy tình hình gần đây của hai người kia, sau đó làm phép khởi động bùa chú, g.i.ế.c c.h.ế.t Cẩu kiếm trước. Nhưng vừa định tiếp tục ra tay với Triệu Thiến Thiến, lại bị chúng tôi nghĩ cách ngăn cản.
Tuy rằng chúng tôi không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng cũng có thể nắm chắc vài phần.
Ấn ký mắt quỷ hoàn hoàn không phải là một kí hiệu thông thường, thậm chí còn có thể…..
Vừa nói đến đây, Triệu Thiến Thiến đã trở về thăm nhà một tiếng đồng hồ trước đã đột nhiên quay trở lại. Cô ta khóc nức nở, miệng liên tục nói không muốn, đôi mắt hoảng hốt nhìn xung quanh.
Thấy Triệu Thiến Thiến đã trở về, chúng tôi cũng nhao nhao đứng dậy. Ngay sau đó tôi nói với cô ta: “Thiến Thiến, chúng ta lên đường thôi!”
Nói xong, cả ba vừa định mang Triệu Thiến Thiến rời khỏi nơi này, giúp cô ta tránh đi tai hoạ thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên. Đó là giọng nói của một bà lão: “Đúng vậy, nên đưa cô ta lên đường!”
Tôi còn chưa kịp dứt lời thì không biết từ đâu có một giọng nói vang lên.
Không khỏi có chút sủng sốt, tôi lập tức quay đầu lại.
Ở sau lưng lối đi nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một bà lão.
Bà lão khoác trên mình chiếc áo choàng đen, dường như không cảm thấy nóng.
Hơn nữa còn cầm theo một cây quải trượng màu đen, lưng còng, đứng trong ánh đèn mở ảo cách chúng tôi chừng 10 met.