Minh Hôn - 188
Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:29:32
Lượt xem: 44
Nhưng Cẩu Kiếm đang thở hổn hển lại đột nhiên mở miệng nói: “Bí mật của tôi đã bị lộ, tổ chức sẽ không giữ tôi lại, các người, các người hãy g.i.ế.c tôi đi!”
Bỗng nhiên nghe thấy Cẩu Kiếm mở miệng nói ra lời như thế, tất cả chúng tôi đều ngây người.
Tôi có cảm giác không đúng lắm! Lúc mới vào nhà, người này còn rất sợ chết, thế nhưng bây giờ lại chủ động xin chúng tôi hãy g.i.ế.c ông ta đi.
Ông ta chủ động đòi chết, đây là tình huống gì?
Hàn Tuyết Phong cũng không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: “Tổ chức của mày tên là gì? Vì sao bọn chúng phải g.i.ế.c mày?”
Cẩu Kiếm nằm trên mặt đất, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không biết, Nguyên đạo trưởng nói tổ chức có thể giúp tôi trở nên trường sinh bất tử, không mắc phải bệnh tật đau đớn. Tổ chức cho tôi sức mạnh nên tôi phải trả giá cho tổ chức bằng cách giữ bí mật cho bọn họ.”
Nghe đối phương nói thế, tôi không khỏi nhíu mày.
Sắp c.h.ế.t đến nơi ông ta còn mạnh miệng như vậy, có cảm giác rất giống mấy vai phản diện trong TV?
“Ông không sợ c.h.ế.t sao?” Tôi lạnh lùng lên tiếng.
Đột nhiên Cẩu Kiếm quay đầu lại, liếc mắt nhìn Triệu Thiến Thiến đang đứng bên cạnh, sau đó ông ta phát ra tiếng cười có chút chua xót: “Sợ! Nhưng bây giờ đối với tôi mà nói, c.h.ế.t là điều không thể tránh được. Mà điều khiến tôi càng sợ hơn là cả nhà của tôi cũng sẽ phải chết.”
“Ông nói thế là sao?” Dương Tuyết lại hỏi một câu.
Cẩu Kiếm thở hổn hên “Cô đã phá vỡ nguyên âm của tôi, đối với tổ chức mà nói, bí mật của tôi đã bị lộ, chắc chắn phải chết! Nếu tôi không chết, hoặc là chạy trốn được, hay tiết lộ bí mật của tổ chức. Như vậy thì một nhà năm người của tôi, một người cũng không thể sống sót! Thậm chí, thậm chí còn bị hồn phi phách tán.”
Tôi nhướng mày, nói: “Chỉ cần ông có thể nói cho chúng tôi biết về bí mật của tổ chức, chúng tôi có thể bảo vệ người nhà của ông!”
Cẩu Kiếm nghe tôi nói vậy thì đột nhiên bật cười thành tiếng: “Đối phó tôi các người đã phải cố hết sức mà còn muốn chống lại tổ chức ư, nực cười! Muốn g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c đi!”
“Hừ, đừng tưởng ông không nói thì tôi sẽ không có cách gì. Bây giờ tôi sẽ g.i.ế.c ông rồi câu hồn phách của ông ra, xem ông còn mạnh miệng được không!” Vừa nói Dương Tuyết vừa bày ra tư thế chuẩn bị ra tay.
Nhưng Triệu Thiến Thiến lại đột nhiên bước lên phía trước một bước: “Đạo trưởng, không cần cô ra tay, oan có đầu nợ có chủ, cô hãy để ông ta trả nợ cho tôi đi!”
Nói xong, rốt cuộc Triệu Thiến Thiến nhịn không được nữa.
Cô ta giơ móng vuốt lên, chuẩn bị báo thù rửa hận.
Chúng tôi nhìn thấy rõ ràng, nhưng không ai có ý định ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/188.html.]
Cẩu Kiếm không phải là người thường, mà là yêu nhân tu luyện tà pháp, hơn nữa ông ta còn gia nhập tổ chức bí ẩn tàn ác kia.
Tuy rằng tà pháp của ông ta không cao cường, nhưng loại người này không nên giữ lại.
Hơn nữa cho dù hiện tại đạo sĩ chúng tôi có thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t loại yêu nhân tu luyện tà pháp này, dưới âm phủ cũng sẽ không tính toán nhân quả với chúng tôi.
Cho nên chúng tôi căn bản không thèm để ý sống c.h.ế.t của loại người này, đều nghĩ chờ Triệu Thiến Thiến đòi nợ báo thù xong sẽ câu hồn phách của ông ta, sau đó bắt đầu truy hỏi.
Nhưng ai biết, vào lúc này, đã xảy ra chuyện.
Khi Triệu Thiến Thiến đang lao về phía Cẩu Kiếm thì toàn thân Cẩu Kiếm lại đột nhiên chấn động.
Ngay sau đó sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, trong miệng phát ra một tiếng “A” thảm thiết rồi phun ra một ngụm m.á.u đen.
Không những thế, lúc này trên làn da của Cẩu Kiếm đã có một số thay đổi kì dị.
Bắt đầu từ vị trí có ấn ký của quỷ ba mắt, đột nhiên toả ra ánh sáng màu đen, sau đó lấy vị trí đó làm trung tâm, xuất hiện rất nhiều đường hoa văn màu đen, trông giống như các mao mạch.
Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, chúng nhanh chóng lan ra toàn thân của Cẩu Kiếm.
Bắt đầu từ đùi, chỉ trong vài giây, toàn bộ chân của ông ta đã bị bao phủ bởi các mao mạch m.á.u màu đen.
Mà Cẩu Kiếm càng trở nên đau đớn.
Ông ta không ngừng lăn lộn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu “ngao ngao” đau khổ.
Thậm chí ông ta còn nhìn chúng tôi với vẻ mặt đáng thương, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ: “Giết, g.i.ế.c tôi đi, khó, khó chịu quá. Cầu, cầu xin các người, khó chịu quá, giết, hãy g.i.ế.c tôi đi! A!”
Vừa nói đối phương vừa lăn lộn hai vòng.
Mà hoa văn màu đen như mao mạch đã nhanh chóng lan tới trên mặt Cẩu Kiếm, không ngừng hướng lên trên.
Dị biến này làm chúng tôi luống cuống tay chân, chỉ có cách lùi lại phía sau vài bước.
“Ông làm sao vậy?” Tôi hỏi một câu.
Cẩu Kiếm đau khổ đáp lại: “Tổ, tổ chức, là, là tổ chức……”
Vừa dứt lời, hoa văn màu đen đã lan tới trán của ông ta, từ chỗ da thịt nát bét lúc trước hiện ra một tròng mắt trắng rã.