Minh Hôn - 173
Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:20:03
Lượt xem: 43
Kết quả không đến mấy hiệp, Dương Tuyết cũng bị nữ quỷ dùng một luồng âm lực đánh ngã gục trên mặt đất.
Lúc này, tôi chịu đựng đau đớn bò lên từ trên mặt đất.
Thấy Dương Tuyết cũng ngã trên mặt đất, tôi thở hổn hển, hỏi: “Cô không sao chứ!”
Vừa nói tôi vừa duỗi tay đỡ Dương Tuyết đứng dậy.
Dương Tuyết thấy tôi tuy rằng bị thương, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị như cũ, lúc này trong hai mắt thậm trí có ngọn lửa đang bốc cháy.
Cô ấy cũng gật đầu với tôi: “Không có việc gì!”
Cô ấy vừa nói vừa đưa tay lên lau lau vệt m.á.u ở khoé miệng.
Nhưng nữ quỷ lại đột nhiên dừng lại, cúi đầu, gương mặt trắng bệch bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị, phát ra âm thanh cổ quái: “Ha ha ha”.
Không chỉ như thế, đôi đồng tử trống trơn, giống hệt như mắt cá chết, nhìn chúng tôi chằm chằm không chớp mắt, làm chúng tôi cảm thấy lạnh cả người.
Một trận gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, bộ quần áo màu vàng cùng tóc đen của nữ quỷ hơi hơi lay động, vốn dĩ khuôn mặt bị m.á.u đầu lưỡi của tôi ăn mòn hiện giờ lại đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, khuôn mặt của nữ quỷ một lần nữa trở nên trắng bệch, chuyện này khiến người tôi có một loại cảm giác khó chịu ở trong lòng.
Mà nữ quỷ kia, bỗng nhiên phát ra một tràng âm thanh khàn khàn lạnh lẽo: “Đàn ông thối, con khốn, tao thật chờ mong nhìn thấy dáng vẻ chúng mày lần lượt ngã xuống, thật muốn nhìn thấy não chúng mày bị đập nát bét, cảnh tượng ấy, ha ha ha…”
Vừa nói, nữ quỷ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, hơn nữa lúc này nữ quỷ còn trở nên vô cùng phấn khích.
Nơi này là tầng chín, mà phía dưới chính là địa điểm sáng nay xảy ra án mạng.
Hiển nhiên, những người c.h.ế.t lúc trước, tất cả đều vì nhảy từ đây xuống mà bỏ mạng.
Hít một ngụm khí lạnh, tôi không muốn chết, càng không muốn ngã lầu mà chết.
Đang chuẩn bị phản bác một câu, lại thấy người mà tôi và Dương Tuyết đang bảo vệ ở phía sau - Bạch Phong - bỗng nhiên từ mặt đất đứng dậy.
Hơn nữa cậu ta còn lắc lắc đầu vài cái, giọng nói lạnh lùng trước đây giờ trở nên cực kì lưu manh, hơn nữa có pha lẫn chút tức giận: “Mẹ nó, thứ rác rưởi như mày mà cũng dám gây chuyện với ông!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức quay đầu lại theo bản năng.
Thấy Bạch Phong đã đứng dậy, hơn nữa cảm xúc cùng động tác của cậu ta lúc này hoàn toàn khác với trước kia.
Tôi biết, trong thân thể của cậu ta còn chứa một hồn phách khác, anh trai của cậu ta - Hàn Tuyết Phong đã xuất hiện rồi.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng: “Anh Phong, là anh à!”
Hàn Tuyết Phong vặn cổ vài cái: “Ừm! Nhóc cũng ở đây à! Nói cho anh mày biết, nữ quỷ áo vàng này là tình huống gì đây! Nhìn dáng vẻ của ả đúng là hung dữ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/173.html.]
Trong lúc nhất thời Dương Tuyết có chút sững sờ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì giọng điệu và phong cách của Hàn Tuyết Phong hoàn toàn khác với Bạch Phong đã khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
Mà nữ quỷ ở đối diện cũng sửng sốt, nhưng vẫn có thể tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.
“Anh Phong, nữ quỷ này đã hại c.h.ế.t rất nhiều người. Chúng em đang tính diệt trừ nữ quỷ! Kết quả……”
Lời nói còn chưa nói xong, Hàn Tuyết Phong liền nói tiếp câu chuyện: “Kết quả bị người ta biến thành một đám ngốc chứ gì!”
Vẻ mặt tôi xấu hổ, cũng không dám nói thêm lời nào.
Chính xác là như thế, lúc trước chúng tôi đã xem nhẹ thực lực của đối phương.
Hiện tại chúng tôi lấy ba đánh một mà chẳng tạo ra được một chút uy h.i.ế.p lên nữ quỷ.
Hàn Tuyết Phong thấy tôi trầm mặc: “Được rồi, nếu anh mày đã tới thì sẽ giúp mấy người diệt trừ nữ quỷ!”
Vừa dứt lời, khí thế của Hàn Tuyết Phong đột nhiên thay đổi, khuôn mặt bỗng trầm lại.
Không đợi nữ quỷ kịp hành động, cả người anh ta liền giống như đạn pháo, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Dương Tuyết thấy vậy, mặt đầy khó hiểu: “Đinh Vĩ, đây, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiển nhiên Dương Tuyết cũng phát hiện ra điều lạ, nhưng lúc này tôi không rảnh để giải thích, đành nói: “Trước mắt khoan nói đến chuyện này, diệt trừ nữ quỷ kia rồi nói!”
Nói xong, tôi túm lấy một cái ghế cùng bùa chú, một lần nữa vọt lên.
Dương Tuyết biết tình huống hệ trọng, cũng không quá nhiều do dự.
Cô ấy chịu đựng đau đớn, cũng đánh về phía trước.
Nữ quỷ này có thực sự rất lợi hại, thấy Hàn Tuyết Phong đánh úp lại, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp vung quỷ trảo.
Nữ quỷ phát ra tiếng gào rống “Gừ Gừ”, bộ dạng vô cùng tức giận.
Nhưng Hàn Tuyết Phong cũng không phải dễ chọc, anh ta vốn dĩ chính là một quỷ hồn mệnh, đạo hạnh cũng “rất cao”.
Hai bên đối mặt, nữ quỷ lập tức cảm nhận được uy hiếp.
Nếu không phải bởi vì trong tay anh ta không có kiếm gỗ đào phụ trợ, nói không chừng nữ quỷ này cũng đã bị bắt rồi.
Đạo hạnh của Dương Tuyết cũng không tồi, hoàn toàn có thể trở thành trợ thủ cho Hàn Tuyết Phong.