Minh Hôn - 163
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:56:15
Lượt xem: 58
Bạch Phong cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, sau đó liền cùng tôi ra cổng trường chờ.
Dọc đường đi, chúng tôi nghe thấy rất nhiều học sinh đang bàn tán về chuyện người nhảy lầu hồi nãy.
Rất nhiều học sinh bị hoảng sợ, có một số học sinh còn chuẩn bị chuyển trường.
Bọn họ nói nơi này rất đáng sợ, tiếp tục học ở đây, nói không chừng liền trúng vé số, cuối cùng cũng ngã từ trên sân thượng của toà nhà này mà chết……
Chúng tôi tới cổng trường, đứng đợi trong chốc lát, liền thấy một chiếc xe taxi đỗ ngay trước mặt.
Ngay sau đó, một mỹ nữ nóng bỏng gợi cảm từ trên xe bước xuống.
Cô ấy vừa mới xuống xe, liền hấp dẫn ánh mắt của chúng tôi.
Cô gái này có ngũ quan tinh xảo, lại trang điểm nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa.
Cô ấy mặc quần denim, áo sơ mi trắng. Không chỉ có hai chân thon dài, mà phía trên cũng rất đầy đặn, vô cùng nóng bỏng.
Ngày hè vốn đang nóng bức nay lại càng thêm nóng hơn.
Người tới không phải ai khác, chính là Dương Tuyết đang đến đón chúng tôi.
Dương Tuyết vừa xuống xe, nam nữ bên cạnh đều bị cô ấy thu hút.
Dương Tuyết vốn là một cô gái hướng ngoại và vui vẻ, nên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
Lúc này thấy tôi cùng Bạch Phong, còn chưa đợi chúng tôi phản ứng, cô ấy đã vẫy tay chào hỏi trước:
“Đinh Vĩ, Bạch Phong!”
Chào hỏi xong cô ấy liền tươi cười đi tới chỗ chúng tôi đứng, điều này mang đến cho người ta cảm giác mùa hè đang xao động.
Dương Tuyết là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp, ngoài trừ Thượng Quan Thư.
Thấy cô ấy đã đi tới, tôi cũng mỉm cười: “Lúc trên xe cô không nói rõ ràng, làm hại chúng tôi mất công đi một chuyến!”
Dương Tuyết thấy tôi trêu chọc, che miệng cười một tiếng: “Được rồi! Nể tình đồng đạo, bữa cơm tối nay tôi mời mọi người! Nói đi! Muốn ăn cái gì.”
Lúc này, tôi cùng Bạch Phong đúng là có chút đói, cũng chẳng thèm để ý, tuỳ tiện chỉ vào một quán ăn gần cổng trường: “Ăn luôn một nồi lẩu xiên que đi! Thật nhiều xiên que!”
Dương Tuyết tỏ vẻ không sao cả: “Được thôi! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn luôn chứ?”
Bạch Phong không trả lời, còn tôi thì gật gật đầu.
Rất nhanh, chúng tôi đã ngồi trong quán ăn.
Người phục vụ đem nồi lên, chúng tôi đã gọi rất nhiều món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/163.html.]
Trong khi tôi và Bạch Phong chỉ ăn thịt thì Dương Tuyết lại chỉ ăn rau, cô ấy nói gần đây đang giảm cân.
Tôi cùng Bạch Phong không khỏi liếc nhìn cô ấy một cái, dáng người thế này còn phải giảm cân ư? Điều này sẽ làm cậu nam sinh béo đang ăn một bàn hải sản ở bên cạnh ngượng ngùng đấy?
Nhưng không đợi chúng tôi nói gì thêm, Dương Tuyết liền mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, lúc nãy gọi điện anh bảo có người nhảy lầu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe Dương Tuyết nói đến chuyện chính, lập tức sắc mặt của tôi và Bạch Phong liền trở nên nghiêm túc.
Sau đó tôi liền kể lại: “Hôm nay tôi cùng Bạch Phong đến đây tìm cô, vừa lúc gặp được có người nhảy lầu. Ngay trong trường học kia. Trong trường đó nhất định có vấn đề!”
“Có vấn đề gì?” Dương Tuyết hơi hơi nhướng mày.
Bạch Phong chen lời: “Toà nhà dạy học trong trường ấy có tà vật, chúng tôi dự định đêm nay sẽ quay lại nơi đó để kiểm tra!”
Dương Tuyết nghe xong, không khỏi nhìn thoáng qua phương hướng của trường học.
Sau đó Dương Tuyết lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đồng thời hạ thấp giọng xuống: “Tốt quá! Lần nào hành động tôi cũng chỉ có một mình, rất nhàm chán, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau hành động.”
Thấy dáng vẻ hưng phấn của Dương Tuyết, tôi cùng Bạch Phong rất ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ tới bản lĩnh của Dương Tuyết, tôi cùng Bạch Phong cũng không từ chối.
Bùa chú trong tay cô ấy không hề tầm thường, thậm chí còn qua mắt được cả âm binh, vô cùng lợi hại.
Đêm nay, nếu có Dương Tuyết đi cùng, thì việc tóm thứ tà vật trong trường kia sẽ dễ như trở bàn tay…
Nghe Dương Tuyết nói xong, tôi cùng Phong Hàn Tuyết có chút ngạc nhiên.
Không nghĩ tới Dương Tuyết lại có hứng thú với việc bắt quỷ.
Đương nhiên, bùa chú của Dương Tuyết rất lợi hại, chúng tôi tự nhiên sẽ không từ chối sự hỗ trợ của cô ấy.
Vì thế chúng tôi liền gật đầu với cô ấy, tỏ vẻ đồng ý.
Có Dương Tuyết ở đây, đối với việc thu phục tà vật kia, chúng tôi càng thêm phần chắc chắn.
Không đợi chúng tôi nói, Dương Tuyết tiếp tục hỏi: “Nhưng thứ tà vật kia từ đâu mà tới, các anh đã điều tra rõ chưa?”
Tôi cùng Bạch Phong đều lộ ra một tia bất đắc dĩ, chúng tôi không tìm được manh mối nào cả.
Cả hai chúng tôi đều thở dài, theo bản năng mà lắc lắc đầu.
Đồng thời, tôi lên tiếng: “Không có. Chỉ nghe nói trước kia ở đó có một nữ sinh bị làm nhục, sau đó đã nhảy lầu tự tử. Từ đó về sau, mỗi năm đều sẽ có hai người nhảy lầu tự tử, hơn nữa việc này đã xảy ra nhiều năm rồi!”
“Ồ! Thì ra là nữ quỷ báo thù??” Dương Tuyết nói.
Nhưng Bạch Phong lại trực tiếp lắc đầu: “Còn chưa chắc, thông tin chúng tôi có được toàn là tin vỉa hè. Sự thật có phải như vậy hay không, còn chưa xác thực được!”