Minh Hôn - 160
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:55:17
Lượt xem: 59
Những lời nói ấy đã khiến ông sửng sốt, ông bắt đầu chăm chú nhìn tôi. Dường như muốn nói điều gì, nhưng lại thôi. Cuối cùng chỉ lộ ra một tia cười khẽ, giống như đã nhìn thấu bí mật mà tôi biết được từ đâu mà ra.
“Được rồi! Vi sư không hỏi nhiều nữa. Nhưng vi sư muốn nói với con, nếu lựa chọn đi con đường này, trở thành một người trừ tà. Mặc kệ có nguy hiểm hay không, chỉ cần làm trái quy tắc, chuyện cần quản nhất định phải quản!”
Cách mở lời của sư phụ khiến lòng tôi chấn động. Đáy lòng cảm thấy tò mò với kí hiệu này, đồng thời cũng muốn biết rốt cuộc đây là thế lực như thế nào, tên ác nhân phía sau là ai.
Sư phụ đã tỏ rõ thái độ, vậy tôi cần gì phải lo lắng nữa. Ngoại trừ không thể nói cho sư phụ biết chuyện của Thượng Quan Thư, những chuyện khác bọn họ cũng có thể tham dự vào.
Tôi cũng muốn vạch trần thế lực mắt quỷ thần bí kia, tôi bắt đầu tìm hiểu về kí hiệu đó cũng coi như là gián tiếp giúp đỡ Thượng Quan Thư.
Sau đó, sư phụ cũng không còn hỏi tôi về điều gì nữa.
Bởi vì con súc sinh này không hiểu tiếng người, trước mắt chỉ có thể tạm thời khống chế. Đợi sau khi trở về, tôi sẽ cùng Độc đạo trường và mọi người bàn bạc, hi vọng có thể thông qua nó tìm thấy một vài tin tức hữu dụng.
Đêm nay, ông chủ Ngưu và một vài người trong nhà sẽ canh gác cùng chúng tôi. Trong lúc này cũng không có xảy ra bất cứ sự cố bất ngờ nào, ngoài những lúc tôi sẽ thỉnh thoảng quan sát con súc sinh kia, cả tôi và sư phụ đều không làm gì khác, mệt mỏi canh gác đến tận sáng hôm sau.
Vì ngày hôm nay sẽ đưa tang, cho nên mới 6 giờ sáng, chúng tôi đã tiễn t.h.i t.h.ể của Ngưu lão phu nhân lên xe tang, trực tiếp đi tới lò hỏa táng ở gần đó.
Còn con ch.ó kia đã bị sư phụ tôi nhét vào trong một túi vải màu vàng.
Lúc hoả thiêu, tôi tranh thủ chợp mắt một chút. Tới gần giữa trưa, t.h.i t.h.ể của Ngưu lão phu nhân đã được đưa về nghĩa trang Kim Sơn. Nơi đây hầu như là nơi an táng của những người giàu có, Văn tiểu thư cũng được an táng ở đây.
Sư phụ và tôi cùng nhau thực hiện nghi lễ đóng nắp quan cho bà ấy, sau khi an táng t.h.i t.h.ể ổn thoả, công việc của chúng tôi cũng xem như đã kết thúc.
Được chôn cất ổn thoả, hồn phách của Ngưu lão phu nhân cũng được thanh thản, sẽ không còn sợ con súc sinh kia cắn xé hồn phách của bà.
Hiện tại công việc của chúng tôi cũng đã kết thúc, ông chủ Ngưu vô cùng khách sáo, còn gửi cho chúng tôi một bao lì xì lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/160.html.]
Nhận được lì xì của ông chủ Ngưu, tôi và sư phụ liền đứng dậy cáo từ.
Chỉ là tôi không có đi theo sư phụ trở về Thanh Thạch trấn, bởi vì trước đó tôi và Bạch Phong đã bàn bạc sẽ đi đến trường của Dương Tuyết, thăm cô ấy một chút.
Vậy nên, sau khi rời khỏi nghĩa trang, tôi liền tạm biệt sư phụ, nói với ông bản thân có chút việc, ngày mai mới trở về. Sư phụ cũng không hỏi nhiều, càng không quản thúc tôi, thậm chí còn cho tôi 500 tệ và mấy lá bùa, nói là cho tôi phòng thân.
Chia tay sư phụ xong, tôi gọị cho Bạch Phong. Kết quả anh chàng này đã chạy đến trường học của Dương Tuyết rồi.
Sau khi xác định được vị trí của cậu ấy, tôi cũng vội vàng chạy tới Trường Nghệ Thuật ở phía Đông thành phố……
Thành phố của chúng tôi chỉ là một thành phố nhỏ, nơi đây không có những ngôi trường đại học chính quy nổi tiếng, nhưng những ngôi trường hạng ba lại vô cùng nhiều. Chiếm nhiều nhất là những ngôi trường nghệ thuật, chỉ cần học sinh theo học những ngôi trường này đều có thể lấy được một tấm bằng tốt nghiệp.
Ngôi trường mà Dương Tuyết đang học tên là trường đại học nghệ thuật Thanh Sơn. Nơi đó cách chỗ này cũng không xa, chỉ cần ngồi xe khoảng 40 phút là tới. Lúc tôi tới nơi đã hơn hai rưỡi chiều.
Vừa xuống xe, tôi liền nhìn thấy Bạch Phong đang đứng dưới bóng cây. Tôi trực tiếp đi qua, miệng không quên gọi lớn: “Lão Phong!”
Bạch Phong chỉ lạnh lùng nói: “Có vẻ tang lễ lần này xử lí rất thuận lợi!”
Tôi lắc lắc đầu: “Đừng nói nữa, tối qua đã xảy ra chuyện!”
Bạch Phong chau mày, lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Lẽ nào có biến cố?”
Tôi thở dài, sau đó nói ra chuyện ngày hôm qua chúng tôi đã gặp phải chó quỷ, nói ra đầu đuôi ngọn ngành chuyện ấn kí mặt quỷ ở dưới bụng nó giống y hệt dáng vẻ của tên ác quỷ ở sướn núi khu mộ cổ cho cậu ta biết.
Bạch Phong nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu ta chính là con súc sinh này có phải là kiệt tác của Quỷ đạo trưởng hay không? Chuyện này có phải do Quỷ đạo trưởng tạo ra?
Nhưng tôi có thể khẳng định chuyện này có liên quan đến ông ta, nói không chừng nó chính là một tàn dư. Vì con súc sinh kia đang ở chỗ sư phụ, hiện tại cũng chưa có thêm manh mối. Vậy nên chúng tôi cũng không nói thêm về nó nữa.
Nói được vài câu, tôi định gọi điện cho Dương Tuyết, hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm. Kết quả, vừa lấy điện thoại ra, Bạch Phong liền ngăn lại: “Từ từ đã! Tôi theo sư phụ phiên bạt cả một đời, đến cánh cổng trường đại học cũng chưa từng bước qua. Hay là chúng ta vào trong đi dạo trước đã!”