Minh Hôn - 1441
Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:12:36
Lượt xem: 8
Cứ như thế, tôi đã đi bộ dọc theo con đường này khoảng ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy một vùng biển rộng màu nâu đen.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng sóng biển “Bá bá bá.”
Nhìn vào một mảnh màu nâu trước mặt, ở một nơi như địa phủ có vẻ khá khác thường.
Tôi biết mình đã đến vùng biển m.á.u đau khổ rồi.
Trong truyền thuyết, biển m.á.u đau khổ này được gọi là "Biển Khổ".
Mỗi một giọt nước trong Biển Khổ này đều chứa đựng đủ loại ân oán hận thù, các loại oán niệm trên dương gian.
Oán niệm của tất cả người c.h.ế.t sẽ tụ về đây, hóa thành từng giọt nước trong Biển Khổ.
Tất cả khiến màu nước biển có màu nâu đen giống như màu của m.á.u khô.
Tôi tiếp tục tiến về phía trước, biển m.á.u đau khổ càng trở nên rõ ràng hơn.
Ngoài màu nâu đen ra, tôi cảm thấy vùng Biển Khổ này cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng tôi lại không dám lại gần, chứ đừng nói đến việc nghịch nước.
Bởi vì mỗi giọt nước ở đây đều là một tập hợp của oán niệm, nếu bị oán niệm lây dính, chỉ sợ cả đời đều khó có thể rửa sạch được.
Tôi đứng trước Biển Khổ một lúc, ngắm nhìn thủy triều.
Cuối cùng, tôi tiếp tục lên đường, rời đi.
Điểm dừng chân tiếp theo của tôi chính là dọc theo bờ Biển Khổ, tìm kiếm sông Máu.
Vì vậy, tôi đi ngược dòng lên, hướng tới thành Uổng Tử ...
*********
Cho tới hiện tại thì mọi thứ đều diễn ra tương đối suôn sẻ.
Bây giờ đã tới biển m.á.u đau khổ, tiếp theo tôi chỉ cần tìm được sông Máu là xong.
Sông Máu cũng là một con sông tương đối nổi tiếng dưới địa phủ.
Nó cùng với sông Tam Đồ và sông Vong Xuyên là ba con sông lớn thuộc về địa phủ.
Giống như sông Tam Đồ và sông Vong Xuyên, sông Máu dưới địa phủ cũng có vai trò quan trọng.
Truyền thuyết kể rằng, sông Máu có tác dụng thanh lọc những oán hận và chấp niệm.
Những quỷ hồn mang trong mình nỗi oán hận và chấp niệm sâu sắc sau khi đến địa phủ sẽ được áp giải đến thành Uổng Tử.
Mà dưới thành Uổng Tử chính là sông Máu.
Họ sẽ bị ngâm trong dòng sông Máu, chịu sự cọ rửa của nước sông.
Sau khi nước sông cọ rửa sẽ có màu đỏ tươi giống như máu.
Bởi vì trên đời có quá nhiều si nam oán nữ, cũng có quá nhiều ân oán hận thù.
Dòng sông Máu vốn trong trẻo, bởi vì càng ngày càng nhiều quỷ hồn ngâm mình trong đó.
Tới cuối cùng, nước sông Máu hoàn toàn bị nhiễm màu đỏ như máu.
Đây là lời đồn về sông Máu và nguồn gốc cái tên của nó.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi thật ra cũng có chút mong đợi muốn nhìn thấy sông Máu trong truyền thuyết.
Khi đi dọc theo biển m.á.u đau khổ, tôi đã nhiều lần gặp phải xe tù áp giải quỷ hồn và quỷ sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1441.html.]
Nhưng lần nào tôi cũng tránh được họ một cách hoàn hảo.
Cứ như thế, tôi đã đi dọc theo sông Máu khoảng hai ngày.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy một mảnh màu m.á.u cách đó không xa.
Có một lượng lớn m.á.u đỏ không ngừng đổ vào Biển Khổ.
Khi nhìn thấy cảnh đó, tôi cảm thấy rất vui.
Tôi biết mình đã đến sông Máu rồi, chỗ này chắc là cửa sông Máu.
Tôi nhanh chóng tăng tốc, vội chạy về phía trước.
Chỉ một lúc sau, tôi đã đến cửa sông.
Đứng trên bờ nhìn ra ngoài, tôi thấy của sông rộng đến nỗi có duỗi mắt nhìn cũng không thấy được điểm cuối.
Nhưng nước sông màu đỏ vẫn không ngừng chảy vào Biển Khổ.
Nhìn nước Biển Khổ màu nâu đen và nước sông Máu, tôi không khỏi có chút cảm khái.
Những ân oán hận thù trên dương gian đều tập hợp chảy vào bên trong Biển Khổ.
Biển Khổ rộng lớn như vậy, rốt cuộc đã chứa đựng bao nhiêu oán hận và chấp niệm vậy chứ?
Phong cảnh tuyệt đẹp của địa phủ này không thể được nhìn thấy ở dương gian.
Nhưng tôi đứng ở cửa sông cũng không ở lại quá lâu.
Tôi chỉ nhìn nó một lúc rồi tiếp tục lên đường.
Bây giờ tôi chỉ muốn quay trở về, chỉ muốn trở lại dương gian.
Trên dương gian tôi còn có rất nhiều bạn bè, họ đều đang đợi tôi, đợi tôi lấy về thân kiếm của tiền bối ...
Tôi thầm nghĩ trong lòng, hơn nữa còn rất chắc chắn.
Mục đích tôi đến địa phủ là để lấy lại thân kiếm cho Kỳ Lân tiền bối.
Về phần những người khác, bao gồm cả Thượng Quan Thư.
Trong đầu tôi không có chút ký ức nào về cô ấy, cho dù là ký ức mờ nhạt cũng không.
Nghĩ tới đây, tôi tăng nhanh tốc độ, dọc theo Biển Máu đi ngược lên.
Càng đi lên, con đường càng lúc càng dốc.
Cuối cùng, con đường tôi đang đi đã biến thành một vách đá.
Đi xuống thì có một vách đá cao 100 mét và dòng sông Máu.
Hướng lên trên cũng có một vách đá cao trăm mét, hiện tại tôi đang ở giữa con đường đá.
Tôi đã đi bộ trên con đường này khoảng hai ngày.
Tính ra thì tôi đã ra khỏi thành Phong Đô khoảng năm ngày và đã rời khỏi dương gian khoảng bốn tháng.
Thời gian cụ thể thì tôi không rõ lắm, bởi vì ở đây không phân biệt ngày hay đêm, cho nên trong đầu tôi chỉ có thể nhẩm tính thời gian đại khái mà thôi.
Sau khi đi bộ được hai ngày, ngoài tiếng nước, cuối cùng bên tai tôi cũng xuất hiện một số âm thanh khác.
Có tiếng la hét thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn...
Âm thanh không lớn, nhưng lại không ngừng vang lên từ đằng xa.
Lúc đầu khi nghe thấy những âm thanh này, tôi khẽ cau mày, sau đó lại vô cùng vui mừng.
Nếu có tiếng la hét và than khóc, vậy có nghĩa là tôi đã cách thành Uổng Tử không xa.